Để lại Trương Hùng đứng một mình đang nghiến răng nghiến lợi nhìn hai bóng lưng kia, anh chợt hối hận vì đã bốc đồng nhận chú Đổng làm cha nuôi, hiện tại lại không biết xấu hổ chuyển đến, làm anh có ít thới gian bên vợ của mình!
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Trương Hùng không có đứng im ở đó nữa, anh sải bước dài đuổi theo hai người bọn họ, anh biết chú Đổng ăn uống như thế nào, nếu đi chậm nói không chừng sẽ không còn đồ ăn ngon cho anh!
Khi đi vào phòng bếp, trông thấy sáu bảy món ăn trên bàn, còn có một chai rượu trắng và một chai rượu vàng, khiến chú Đổng và Trương Hùng suýt rơi nước mắt và thiếu chút nữa khoé miệng chảy nước miếng.
Có thức ăn ngon, bọn họ không có thời gian để lo lắng về những thứ khác, đầu tiên Trương Hùng rót đầy ly rượu cho chú Đổng và cho chính mình. Hai người cực hợp ý cụng ly rồi một ngụm uống cạn. Người khác không biết chuyện nhìn qua, hai người họ thật là hoà thuận vui vẻ với nhau, làm sao còn có dáng vẻ giương cung bạt kiếm* như vừa rồi.
**[Giương cung bạt kiếm: tình huống nghiêm trọng, muốn đánh nhau]
Ăn uống xong xuôi mới bắt đầu nói đến việc chính, chú Đổng ngồi vắt chéo chân ngồi ở trong sân, một chân vẫn lắc qua lắc lại, rất vui vẻ.
Nhìn về phía Trương Hùng chính là đang cầm ly tráng men uống trà, “Vết thương trên vai của con gần như đã lành, còn khoảng một tuần nữa là đến kỳ thi. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579097/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.