Thiên Phàm im lặng để Diệp Thanh Vân mang hắn vào phòng. Cửa vừa đóng hắn đã kéo áo tên kia mà giật a giật: “ Ngươi mau thả ta xuống. Ta tự đi được.”
Diệp Thanh Vân cứ như không nghe thấy gì, ôm Thiên Phàm đi thẳng vào giường rồi mới đặt xuống. Hành động cẩn thận, nhẹ nhàng khiến Thiên Phàm có hơi xúc động. Hai má không tự chủ mà ửng hồng. Hắn ho nhẹ, nói: “ Dù sao cũng chỉ là giả vờ. Ngươi cần gì phải ra sức như vậy. Dù sao cũng chẳng ai thấy.”
“ Ta không đối tốt với ngươi chút ngươi lại bảo ta không biết cách đối xử với người bị thương. Thế nào? Hôm nay mấy vị kia có làm khó gì ngươi không?”
“ Ngươi nói xem. Ta bây giờ trong mắt mấy vị đó là cái gai trong mắt cần phải nhổ. Các vị đó có thể không làm gì ta hay sao? Mà ngươi cũng thật lạ. Ta thấy các nàng ai cũng đẹp đến động lòng như thế, vậy mà ngươi lại không có cảm xúc với họ à? Ngươi sủng họ cũng rất có lợi cho con đường tranh đoạt ngôi vị của ngươi mà, cũng chẳng hại gì cho ngươi.”
Diệp Thanh Vân không nói gì mà lấy cái chăn ném thẳng vào người Thiên Phàm, nói với hắn: “ Ngủ đi. Bị thương mà lắm chuyện thế.”
“ Ta là nghĩ cho ngươi nên mới nói. Không thích nghe thì thôi. Ta đi ngủ.”
Thiên Phàm nằm xuống giường, chăn đắp lên kín cổ, quay mặt vào bên trong. Sau đó không có động tĩnh gì nữa. Diệp Thanh Vân nhìn y thở dài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/3068591/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.