Thiên Phàm liếc nhìn Diệp Thanh Vân. Tên này gọi tên hắn rất thân mật, lại còn nói hắn là người của y bằng một ánh mắt rất dịu dàng, trìu mến. Nếu không phải hắn đã biết trước đây chỉ là diễn kịch thì đã tin luôn là tên này có tình cảm với hắn thật. Diễn xuất của tên này ở hiện đại có thể xưng là ảnh đế được luôn ấy.
Một từ “ người của ta” thành công khiến tất cả những người có mặt trong phòng lúc đó đều chấn kinh. Đại phu nhân không ngừng lau mồ hôi, nghi hoặc hỏi: “ Nhị điện hạ, ngài nói Phàm nhi là người của ngài là ý gì vậy?”
“ Ý trên mặt chữ. Ngươi muốn hiểu thế nào thì tùy. Ta chỉ muốn nói Thiên Phàm hiện tại đang bị thương nên ta sẽ thay hắn giải quyết mọi chuyện ở đây. Giờ ta có việc phải đi. Thiên Phàm giao lại cho các ngươi. Nếu hắn ở đây phải chịu bất cứ ủy khuất gì thì ...”
Đại phu nhân hốt hoảng nói: “ Xin điện hạ yên tâm. Chúng thần sẽ chăm sóc Phàm nhi thật chu đáo.”
“ Nhớ những gì ngươi đã nói. Còn vụ án của hắn ta cho thời hạn năm ngày các ngươi phải giao được người ra đây. Nếu không ta sẽ xin phụ hoàng viết thư triệu Hà Tranh về giải quyết.”
“ Vâng vâng. Xin điện hạ yên tâm.”
Thiên Phàm cười thầm. Diệp Thanh Vân trước khi đi còn dọn sẵn đường cho hắn. Bây giờ nhiệm vụ duy nhất của hắn lúc này chỉ là thay nguyên chủ trả thù. Nhìn bộ mặt xám ngoét của lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/3068588/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.