“Này, hai người đang làm gì vậy?”
Diệp Thanh Vân nghiêng đầu nhìn qua đầy khinh thường. Tên kỳ đà cản mũi này cũng may đến trễ, chứ nếu đến sớm hơn chút là hắn không ôm Thiên Phàm được rồi.
“Không có gì. Ta qua chào Tiểu Phàm một tiếng thôi. Chào xong rồi thì ta đi đây.”
Diệp Thanh Vân giơ tay xoa đầu Thiên Phàm. Cậu ấy ngoan ngoãn cúi đầu để hắn xoa khiến con tim hắn hẫng một nhịp, có xúc động muốn ôm cậu ấy thêm lần nữa.
Phương Vân Hi cảm thấy có gì đó không đúng. Trong lúc hắn không ở đây hai người này đã làm gì mà có bầu không khí kì lạ thế này. Trông giống như… đã không còn xa cách nhiều như trước.
Diệp Thanh Vân thu tay lại rồi nhanh chóng đứng dậy. Hắn sợ nếu còn tiếp tục thì không thể khống chế nổi bản thân, sẽ làm cậu ấy sợ mất. Lúc hắn đi Phương Vân Hi cũng theo ra ngoài.
“Ngươi theo ta làm gì? Ta đã nói ta chẳng làm gì cả.” Thanh Vân bực bội nói.
“Ngày mai ngươi trở về hoàng cung sao?”
Diệp Thanh Vân sững lại một chốc. Môi hơi nhếch lên nở nụ cười nửa miệng.
“Xem ra hoàng đế Phong Quốc nắm tin tức nhanh thật đấy. Đúng. Ngày mai ta phải trở về. Ngươi có thể thoải mái ở đây chăm sóc cho đệ ấy mà không bị ai cản trở. Ngươi hài lòng rồi chứ.”
Phương Vân Hi rất bực bội với cách nói chuyện của Diệp Thanh Vân nhưng hắn không thèm chấp. Hắn nói:
“Chuyện về bộ lạc kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/2775237/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.