Sáng hôm sau Huy bị tiếng chuông báo thức của điện thoại làm cho tỉnh. Đây là chiếc điện thoại mới mà hôm qua Vận đưa cho hắn nói là thay thế cho cái máy cũ đã hỏng. Huy biết rõ cái máy đó chưa hỏng mà đơn giản là bị Vận tịch thu mà thôi. Thằng nhóc muốn đề phòng hắn liên lạc với kẻ khác đến cứu hắn đi. Hắn cũng chẳng ý kiến gì. Dù sao hiện tại hắn cũng không có quyền chống đối.
Huy xuống dưới nhà ăn sáng cùng Vận. Ăn xong Vận đưa cho Huy một bộ đồ bảo thay rồi sẽ đưa hắn tới công ty. Huy kinh ngạc:
“Đưa anh tới công ty? Làm cái gì?”
“Anh đã làm thất thoát của công ty nhiều tiền như vậy thì phải đền bù chứ. Nhà cửa, tài khoản và cả thẻ của anh đều chỉ bù đắp được một phần thôi. Anh cần phải làm việc cho công ty để trừ nợ.”
Xuân Huy cười khẩy.
“Quả nhiên. Anh đã biết làm gì có chuyện chú đối xử tốt với anh được. Chú bắt anh về đây chỉ là vì muốn trả thù anh đúng không?”
“Anh nói gì vậy?”
“Anh làm bao nhiêu việc khiến công ty suýt phá sản. Mọi người sẽ đồng ý cho anh trở lại công ty làm việc sao? Có mà xúm vào chửi rủa, lăng nhục anh mày thì có. Anh nợ tiền công ty thì anh sẽ đi làm để trả. Không trả được thì ngồi tù. Anh không ngại. Nhưng anh sẽ không đến công ty để chịu bị mọi người sỉ nhục đâu.”
“Anh còn biết xấu hổ là có tiến bộ đấy. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-qua-lam-nam-sung-co-dai/2775235/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.