Tùm!!!
Một tiếng vang giữa lòng sông...
"Dư Cẩn Ninh??"
Duẫn Khả Nhi đang ngồi yên tĩnh bên cạnh cũng bất ngờ, chỉ trong nháy mắt, người ngồi bên cạnh mình đã ngã nhào xuống sông.
Hai người ở đầu bên kia cũng lập tức quay lại nhìn.
Dư Cẩn Ninh ngã xuống sông rồi?
"Nương tử?"
Duẫn Thời Uy không kém phần gấp gáp, nhưng hắn làm sao cứu được người dưới nước đây!
"Nhị ca, cẩn thận!"
Duẫn Tử Khiên không chút do dự nhảy xuống dòng nước.
Bởi vì không biết bơi, Dư Cẩn Ninh cứ thế vùng vẫy dưới nước khiến bản thân càng ngày càng trôi xa mạn thuyền.
Trong khoảnh khắc nàng chuẩn bị chìm nghỉm xuống, Duẫn Tử Khiên kịp thời đưa tay ra, mạnh mẽ kéo nàng về phía mình.
Cũng chỉ có người đứng trước bờ vực sự sống và cái chết mới thấm thía được một cọng rơm cứu sinh quan trọng đến mức nào, Dư Cẩn Ninh vội vàng ôm chặt lấy người phía trước, là quen hay không quen thì bây giờ cũng không quan trọng nữa rồi.
...
"Tam tẩu, cần thêm chút lửa không?"
"Đủ ấm rồi, cảm ơn."
Ba người ngồi bên bờ sông, gom lấy ít củi nhóm một đống lửa nhỏ để sưởi ấm trong lúc chờ Sở Tư Thành chạy về gia trang lấy y phục mới cho hai người kia.
Dư Cẩn Ninh ngước nhìn Duẫn Tử Khiên ở đối diện, nàng nhớ lại bản thân mình vừa rồi đã bám rất chặt vào hắn, cũng may cả hai đều có thể trở về an toàn.
"Nhị thiếu gia... Lúc nãy, cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-khong-bi-ep-minh-hon/2808585/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.