"Oan quá, cô ta nói dối." Lam Túc lại quấn chặt lấy Lâm Khinh, giơ một tay lên trời rồi thề. "Ta Lam Túc, đời này chỉ yêu một người, làm đạo lữ của một người là Lâm Khinh, nếu ta có người khác sẽ bị ngũ lôi..." 
Lâm Khinh vội vàng lấy tay bịt miệng Lam Túc lại. 
"Ngươi thề thốt cái gì đấy? Đừng có thề lung tung!" 
"Xem ra Khinh nhi vẫn còn lo lắng cho ta..." Lam Túc nhếch miệng, trong mắt toàn là ý cười. "Phải chăng đệ đã nhớ lại gì đó?" 
"Nhớ cái đầu ngươi ấy mà nhớ!" Lâm Khinh thẹn quá hoá giận đẩy mạnh Lam Túc ra. 
Lam Túc túm lấy tay y kéo lại, hôn lên ngón tay trắng nõn, Hắc Phi đằng gặp được chủ cũ bắt đầu xao động, bò tới bò lui trên tay Lâm Khinh. 
"Xem này, đến Hắc Phi đằng cũng phấn khích khi gặp lại ta..." 
"Ai phấn khích chứ, nó là của ta chứ của ngươi à?" Lâm Khinh bĩu môi, ngoảnh mặt đi. 
"Chắc Khinh nhi không biết thứ này là ta tặng cho đệ." Lam Túc không tốn công sức triệu hồi Hắc Vụ của Lâm Khinh ra, rồi lại triệu hồi kiếm của mình. 
"Ngay cả kiếm chúng ta cũng là kiếm đôi, hơn nữa..." Lam Túc vuốt ve chiếc nhẫn trên tay Lâm Khinh. "Đệ vẫn còn đang đeo tín vật định tình của chúng ta đấy, đệ không định chịu trách nhiệm à?" 
Nhìn chiếc nhẫn có mặt ngọc đen trên tay Lam Túc, mặt Lâm Khinh lúc đỏ lúc trắng, không cãi được câu nào, cuối cùng giận dữ đuổi người rồi đóng cửa phòng lại, ngồi phịch lên ghế. 
"Mỹ nữ mềm mại đâu? Đệ nhất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-di-gioi-lam-gay/1642981/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.