Lam Túc sững sờ chết trân tại chỗ, nhất thời không tiêu hoá nổi lời của Lâm Khinh, hắn nuốt hết máu tanh nơi đầu lưỡi rồi rụt rè hỏi, "Bảo bối, đệ giận ta sao?"
"Bảo bối cái gì?" Lâm Khinh giãy nảy. "Ta không quen ngươi, đừng vô cớ nhận thân!"
Thật ra Lâm Khinh chỉ đang chống chế mà thôi, y không thể phủ nhận trái tim của mình đang đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Nhưng mà tên này cũng thật quá đáng, vừa gặp nhau đã... đã...
Lâm Khinh nhớ đến nụ hôn nhiệt tình lúc nãy, lại nghĩ hai người là nam nhân với nhau, tại sao y không thấy phản cảm chút nào?
Lam Túc đứng sững sờ, dụi dụi mắt, lại dùng khế ước sinh tử trong đầu kiểm tra một lần nữa, chắc chắn người trước mặt là Lâm Khinh hàng thật giá thật mới yên tâm, lại tủi thân gọi.
"Bảo bối..."
"Ngừng." Lâm Khinh nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của nam nhân trước mặt hơi tội nghiệp, hoà hoãn lại. Dù sao cũng đã mất trí nhớ, nhỡ may người này có quen mình thật thì sao?. Kiếm Hiệp Hay
Y cố giữ cho mình bình tĩnh, sau đó thản nhiên nói.
"Đừng gọi ta bảo bối, ta tên Lâm Khinh. Ta có chút vấn đề nên đã mất trí nhớ, giờ đây trong đầu ta trống rỗng một mảnh. Nhật Nguyệt đại lục này cũng hoàn toàn xa lạ. Ta và ngươi... ta và ngươi có quen nhau sau?"
"Mất trí nhớ..." Lam Túc không ngờ trường hợp cẩu huyết này lại rơi vào đầu mình, hắn thất lạc, hỏi lung tung.
"Tại sao đệ lại mất trí nhớ? Tại sao đệ lại quên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-di-gioi-lam-gay/1642980/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.