Cạch. 
Tiếng cơ quan quay liên tục, không gian hơi rung động, cánh cửa từ từ mở ra. Ánh sáng từ bên trong chiếu ra không ngờ làm Lâm Khinh chói mắt, theo bản năng y giơ tay lên che. 
Sau khi thích ứng với ánh sáng xung quanh, Lâm Khinh mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là một đại sảnh vô cùng lớn, bên trong là năm cột sáng, mỗi cột để một cái bục vuông thành sắc cạnh. 
Vì sao phải nhấn mạnh như vậy, vì bề mặt của mỗi cái bục được mài đến nhẵn thín, từng đường nét hoa văn trạm trổ cực kỳ tinh xảo. 
Lâm Khinh bước tới gần, gắng sức nhìn bên trong là thứ gì, nhưng mà chỉ thấy một màu sáng chói, y tìm kiếm xung quanh nhưng không biết phương thức mở chúng ra là gì. 
Bỏ qua mấy cột sáng sang một bên, Lâm Khinh từ từ quan sát bên trong Hư thiên phủ, nơi này tuy rằng trải qua vô vàn năm tháng nhưng mà lại không hề có một hạt bụi nào, hơn nữa màu sắc vật dụng đều sáng bóng, cứ như thể có bàn tay của con người tác động. 
Đi sâu vào trong là hành lang rộng rãi, hai bên là các cánh cửa đóng kín, còn tiếp tục đi đến cuối là cầu thang dẫn lên trên. 
Cầu thang tối thui làm Lâm Khinh chùn bước, y quay trở lại hành lang, thử mở một cánh cửa bất kỳ. 
Cửa không khoá, Lâm Khinh cứ thế đẩy vào, không ngờ một đạo quang mang nhanh như thiểm điện trực tiếp đánh úp lại. 
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được đạo quang mang chói mắt này biến ảo thành một đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-di-gioi-lam-gay/1642975/chuong-194-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.