Chương trước
Chương sau
Không Minh đại lục rất giàu có, tài nguyên sung túc, cao thủ chạy đầy đường, thứ không thiếu nhất chính là bí cảnh.
Hư Thiên bí cảnh nằm ngay mật địa của Lâm gia, bí cảnh này mười năm mở ra một lần, bất cứ con cháu thế gia nào tu vi Nguyên Anh kỳ đều có thể xin một suất đi vào, nhưng chỉ có huyết mạch chính thống mới có thể kích hoạt truyền thừa ở Hư Thiên phủ.
Trên một sạn đạo mênh mông, hai bên đều là vực thẳm, cây cối mọc sát sạt, thứ duy nhất có giá trị ở đây là mười hai khoả Long tiên quả cấp bảy còn chưa thành thục.
Tất nhiên bên cạnh quả quý không thể thiếu yêu thú, ở đây có một đàn Mãn hồng điệp cấp năm bay lập lờ, thứ này trông rất xinh đẹp nhưng độc địa vô cùng, chỉ một chút phấn bay vào người, da thịt sẽ hư thối.
Nghe đồn chỉ cần một con Mãn hồng điệp có thể tiêu diệt được một tu sĩ Kim đan kỳ.
Lâm Khinh và Lâm Sanh phong bế khí tức và hơi thở núp trong bụi cỏ, bọn họ đã đứng canh ở đây một ngày một đêm rồi, Lâm Sanh mất kiên nhẫn mấy lần muốn vọt lên, nhưng Lâm Khinh đều bảo cần phải chờ thời cơ.
Chờ thời cơ gì? Tất nhiên là chờ linh quả thành thục rồi, thứ này tuy rằng lúc còn xanh cũng có tác dụng nhưng mà khi chín sẽ tốt hơn.
Lâm Sanh không hiểu những điều này nhưng mà vẫn nghe lời, bởi vì vị biểu ca này của nàng cực kỳ lợi hại, trải qua một tháng trong Hư Thiên bí cảnh, nàng đã tranh thủ được rất nhiều lợi ích.
Đương nhiên bọn họ ngay cả cái bóng của Hư Thiên phủ cũng không thấy, nhưng mà thứ này phải người có duyên mới tìm được, nàng cũng không cưỡng cầu.
Đang mải suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên Lâm Sanh thấy cổ tay bị kéo, Lâm Khinh đưa cho nàng một túi bột rồi ghé sát vào nói nhỏ.
"Chỉ còn thời gian một chén trà nữa là Long tiên quả thành thục, lúc đó muội hãy đứng đây ném thứ này lên rồi kiếm lấy chỗ nào đó mà nấp, tuyệt đối không được chạy lung tung, biết chưa!"
"Rõ, thưa biểu ca yêu dấu."
Lâm Sanh vui vẻ gật đầu, nhiệm vụ này quá đơn giản, nàng tin chắc mười phần mình sẽ thành công.
Thời gian chầm chậm trôi, rất nhanh đã hết một chén trà, Lâm Khinh tính toán rất chuẩn, Long tiên quả đang từ màu xanh bắt đầu chuyển dần sang tím, ánh sáng từ đó phát ra rực rỡ.
"Được rồi, muội ném đi, nhớ phong bế hơi thở rồi kiếm chỗ nấp, đừng làm hỏng việc."
"Vâng." Lâm Sanh vừa đứng lên đang định ném thì đằng sau gốc cây đối diện một bóng người nhoáng lên, nàng không kịp rụt tay về, gói bột tung ra dính thẳng vào người đó.
Nàng lấy tay che miệng sợ hãi, Lâm Khinh cũng giật mình không kém, vội vã xua.
"Nhanh chạy đi, còn chần chờ gì!"
Lâm Sanh nghe lời gắng sức mà chạy, đến khi cảm thấy an toàn mới dừng lại, lúc này nàng quay lại nhìn, thấy một vị biểu ca khác của nàng tên Lâm Thanh đang bị đàn Mãn Hồng điệp vây quanh, toàn thân chật vật.
Lâm Thanh này chính là gia chủ tương lai của Lâm gia, thường được mọi người gọi là thiếu chủ.
Lâm Khinh cũng không ngờ sự việc lại trở thành thế này, vốn dĩ y đưa cho Lâm Sanh một chút thuốc để đám Mãn Hồng điệp rơi vào tình trạng phát tình, chỉ vào lúc này bọn chúng mới rời tổ đi tìm bạn đời, y sẽ lợi dụng cơ hội để hái Long tiên quả, ai dè tên phiền phức Lâm Thanh này nhảy ra làm hỏng việc.
Nhưng người không thể không cứu, dù sao cũng là đường đệ của y, hơn nữa chức vị gia chủ vẫn cần người đến làm đó, y cũng không muốn lao lực đâu.
Nghĩ như vậy, Lâm Khinh lập tức triển khai Lạc hoa thức, thổi bay những bụi phấn của Mãn Hồng điệp, sau đó dùng Hắc phi đằng túm người ném về phía sau.
"Lâm Khinh, ngươi dám ám toán ta." Lâm Thanh hét lên, nhìn thấy đám Mãn Hồng điệp lại tiếp tục bay về phía mình thì sợ hãi, cuống cuồng bò dậy chạy, "Con mẹ ngươi Lâm Khinh chờ đấy ta sẽ tính sổ với ngươi!!!"
Loại bột giúp Mãn hồng điệp phát tình này dính hết vào cơ thể Lâm Thanh, chỉ cần là yêu thú ngửi thấy mùi đều bị hấp dẫn, chẳng mấy chốc có thêm vài con vật nhỏ bị ảnh hưởng đuổi theo, trên sạn đạo lúc này quả thật là cảnh gà bay chó chạy.
Lâm Sanh há hốc miệng ra nhìn, nàng biết điều phong bế hơi thở, ngồi im trong bụi cỏ.
Cầu mong biểu ca Lâm Thanh không nhìn thấy nàng.
Long diễm quả đã thành thục ở trước mắt, Lâm Khinh không tội gì bỏ qua, y nhanh chóng chạy lại thu thập, sau đó mới quay trở lại cứu người.
Lúc Lâm Khinh chạy đến thì có rất nhiều yêu thú đang đuổi theo Lâm Thanh, gã ta tu vi cao nhưng mà cuống lên thì quên không sử dụng, chỉ biết cắm đầu chạy, tay liên tục phóng ra quang tráo để phòng ngự.
Thật vô dụng.
Lâm Khinh nín cười, nhanh chóng phóng ra linh lực đóng băng Lâm Thanh lại, lại lấy quạt Thanh Y ra phẩy vài cái, lúc này đám yêu thú mới dịu xuống.
Tất nhiên y sẽ không cứng chọi cứng với đám yêu thú ngu ngốc này, bàn tay thuần thục phóng ra hàng loạt Hắc phi đằng, doạ chúng nó chạy hết.
Trải qua vài năm phát triển, Hắc phi đằng trên tay Lâm Khinh đã lan hết một cánh tay, trông khá ghê rợn, thế nhưng mỗi lẫn sử dụng, mười mấy sợi dây gai cùng lúc phóng ra là trợ lực cực lớn của y.
Tuy không rõ thứ này có từ lúc nào, nhưng mà dù sao cũng đã nhận chủ, y chỉ đơn thuần nghĩ mình đã kiếm được trong vài năm mất trí nhớ.
Chứng kiến Lâm Khinh chỉ dùng thời gian vài hơi thở giải quyết vấn đề, tư thế ung dung nhã nhặn, Lâm Thanh thả ra một đoàn hoả diễm làm tan băng sau đó đứng bật dậy, người vô cùng chật vật, đầu tóc bù xù, y phục nhếch nhác, trông cực kỳ mắc cười, thế nhưng trên gương mặt tuấn tú vẫn tràn đầy kiêu ngạo.
"Lâm Khinh, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng, việc ngày hôm nay phải giải thích rõ ràng cho ta."
"Giải thích?" Lâm Khinh cười nhạt, "Chậc. Đường đệ ngươi có chút không rõ ràng hay sao nhỉ? Rõ ràng là ngươi định ăn cướp Long tiên quả ta tìm thấy trước, hơn nữa ta còn vừa cứu ngươi, sao lại đổi trắng thay đen thành ta khinh người rồi? Hừm, làm ơn mắc oán thế này biết thế nãy ta bỏ mặc ngươi tự mình đối đầu với đám Mãn Hồng điệp cho xong!"
"Ngươi..." Lâm Thanh mặt đỏ gay gắt nhưng không cãi lại nổi, dù sao y đã cứu mình là sự thật. "Thôi được, lần này cho qua, lần sau đừng để ta gặp lại ngươi, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt." Cuối cùng gã hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
"Không tiễn!!!" Lâm Khinh vẫn giữ nguyên ý cười trên môi, mãi đến lúc Lâm Sanh bò ra mới nhíu mày lại.
"Lâm Sanh, làm sao muội có thể tu luyện được đến Nguyên Anh nhỉ? Làm việc gì là hỏng việc đó!"
"Biểu ca, lúc đó ta bị bất ngờ thôi, ha ha, nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh kia mà coi, ôi cười chết ta. Ha ha." Lâm Sanh không nhịn nổi nữa, ôm bụng cười, chẳng còn hình tượng thục nữ gì cả.
Khoé miệng Lâm Khinh giật giật, chờ nàng cười đủ rồi mới nói. "Đi thôi, địa phương này không phải nơi có thể ở lâu."
"Vâng."
Hai người nhanh chóng rời khỏi, thế nhưng không gian bỗng nhiên rung lắc dữ dội, mặt đất nứt ra thành từng đường.
"Có chuyện gì xảy ra vậy biểu ca? Động đất à?" Lâm Sanh hốt hoảng, lôi phi kiếm ra định phi hành, nhưng dị biến phát sinh quá nhanh, cơ bản là cả hai người đều không kịp làm gì cả.
Uỳnh uỳnh uỳnh!!!
Không gian sụt lún ghê rợn, Lâm Khinh cảm giác như có một lực hút mạnh mẽ kéo mình, y gắng gượng chống đỡ nhưng không thể, cuối cùng bị cuốn thẳng xuống dưới.
"Biểu ca!!!" Lâm Sanh hét lên, trơ mắt nhìn biểu ca của nàng biến mất trong đám đất đá mù mịt.
Lâm Khinh cảm giác mình rơi mãi rơi mãi, thế nhưng trong lòng y không có chút nào sợ hãi, bởi vì y nhìn thấy xung quanh bắt đầu biến đổi, nơi đây giống như một chiều không gian khác, rõ ràng vừa xong vẫn còn ánh sáng nhưng bây giờ lại là bóng đêm mịt mù, y còn ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng trong không gian.
Lực rơi chậm lại, Hắc phi đằng từ tay phóng ra quấn vào một cái cây, Lâm Khinh thành công tiếp đất, y bây giờ càng rõ ràng mình đang đứng ở một chiều không gian khác, thậm chí không còn ở trong bí cảnh, chính vì ánh trăng đang treo cao trên bầu trời.
Trong bí cảnh dù sao cũng chỉ là một vùng không gian được tạo ra, không thể nào có những thứ thuộc về ngũ hành.
Nhận ra mình đang đứng ở một vườn linh thảo, mùi hương bốc lên thơm ngát, xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, một viên dạ minh châu bắn ra, không gian chợt sáng bừng.
Lúc này y mới nhìn thấy cơ man là linh thảo cấp cao trồng rải rác xung quanh, phía đằng trước khoảng tầm trăm trượng là một khối kiến trúc đứng sừng sững.
Thần thức phóng tới, thế mà không thể thăm dò đó là thứ gì.
Lâm Khinh nén đi hiếu kỳ, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập linh thảo xung quanh rồi đưa vào không gian, tiếp đó chầm chậm bước về phía trước.
Càng đến gần, uy áp từ bên trong càng mạnh, hô hấp thiếu niên thêm nặng nề, Lâm Khinh nheo mắt nhìn kỹ, thấy khối kiến trúc này là một toà biệt phủ hoành tráng được xây bằng đá cẩm thạch. Bên ngoài cửa là ba từ được viết bằng mực đỏ: Hư Thiên phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.