Editor: Yuu
"Cổ ngữ Đông Lục có dạy, nam nữ từ khi bảy tuổi đã có khác biệt. Lại nói, nam nữ thụ thụ bất thân. Cho nên trước khi Phán Cung được thành lập, liền cố ý thiết lập Đông Tây Đài Quán, nam tử tại Đông Đài Quán, nữ tử tại Tây Đài Quán, lấy Âm Dương điều hòa, thiên hạ đều theo ý."
Ôn Đại Nho bưng chén trà bên cạnh lên, nếm hớp trà, thanh âm vẫn nhàn nhạt như cũ.
"Tiếc là phong tục Dĩnh Xuyên Quốc khác lạ, Âm Dương mất cân đối, càn khôn điên đảo. Kính Đoan công chúa thân phận tôn quý, lại cố ý muốn gia nhập Đông Đài Quán, Ôn mỗ cũng không thấu được nỗi khổ này. Nay nam nữ cùng trường, mười bảy tuổi cùng tiệc, Ôn mỗ càng nghĩ, chỉ có thể mượn cái bình phong này dùng một chút ."
Hắn thò tay chỉ một cái vào tấm bình phong, "Chư vị, phi lễ chớ nhìn. Về sau khi đến Đông Đài Quán, vậy làm phiền Dĩnh Xuyên quý nữ ngồi ở sau bình phong! Bằng không, sợ rằng gây trở ngại cho các đệ tử khác đến cầu học —— "
Lời nói chưa hết, sau tấm bình phong bất chợt lộ ra một cái đầu.
Ôn Đại Nho cố ý chọn lựa tấm bình phong Tùng Hạc khá cao, chắc tầm sáu thước, vóc người Lạc Trăn lại khá cao, nếu miễn cưỡng nhún chân lên có thể lộ ra đôi mắt.
Nàng khoa tay múa chân một chút, bỏ qua vụ nhón chân, xoay người nhảy lên bàn gỗ, từ sau tấm bình phong lộ ra nửa đoạn vai.
"Ôn tiên sinh nói xong rồi chứ?" Nàng ghé vào bình phong mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-den-nguoc-van/235429/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.