"Anh nói gì cơ?" Nghe rõ lời người bên kia nói, thanh âm Lâm Hạ Ngữ nâng hơn mười mấy đề-xi-ben, nam đoàn vũ gánh Lâm Hạ Ngữ hoàn toàn chấn động "Anh muốn...một phiếu đêm công chiếu?!"
"Ừa" Đối lập với sự kinh ngạc của Lâm Hạ Ngữ, Sở Hoài Cẩn như cũ bình tĩnh, lần nữa cường điệu "Nếu có thể, tốt nhất là ghế VIP, càng gần phía trước càng tốt."
"Làm phiền rồi."
Lâm Hạ Ngữ:...
Lâm Hạ Ngữ sững sờ, có chút ngây người.
Hắn không hiểu
Sở Hoài Cẩn bất luận trước đây là thành viên nam đoàn xuất đạo, hay sau thành công chuyển mình trở thành diễn viên, đều thuộc vào hàng ngũ đứng đầu về thực lực, phòng làm việc của anh cũng hô mưa gọi gió, phong cách làm việc sấm rền gió cuốn, hơn nữa bản thân cũng không thiêú tiền, cái gì trên đời chưa từng thấy qua, cư nhiên muốn một tấm vé vào cửa nho nhỏ của một tiết mục không biết có hồng được hay không - 《 cùng ngươi đồng hành 》.
Dù gì đêm công diễn đầu tiên, trình độ giữa các tuyển thủ so le không đồng đều, hiện trường không có cắt nối biên tập cùng chỉnh sửa âm thanh, chẳng khác gì mở hộp blind box không rõ bên trong là thứ gì.
*"blind box" hay "Hộp mù" là một hộp quà chứa một món đồ, thông tin hoặc dịch vụ bí ẩn. Người mua sẽ không biết mình nhận được gì. Những thứ bên trong hộp có thể rẻ hoặc đắt hơn số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.
Hơn nữa, Sở Hoài Cẩn còn vì một tấm vé vào cửa xem một sân khấu như thế, còn nói 'làm phiền' hắn.
Lâm Hạ Ngữ chỉ cảm thấy hỗn độn.
"Anh..." Lâm Hạ Ngữ như thấy được kì tích trên thế giới, hắn vốn định mở miệng hỏi Sở Hoài Cẩn vì sao muốn vé vào cửa, lại nghĩ đến anh tính tình lúc nào cũng lãnh đạm lại không hỏi.
"Ô ô ô tui thật muốn một lần tham gia công...." Trong điện thoại ẩn ẩn tiếng trợ lí Sở Hoài Cẩn vang lên.
Lâm Hạ Ngữ sau khi nghe được, như hiểu được lí do nháy mắt thoải mái: "Được, em giúp anh hỏi một chút."
Thì ra là vì trợ lí.
Hắn liền nói, Lâm Hạ Ngữ sống đến chừng này tuổi, còn chưa gặp qua Sở Hoài Cẩn hu tôn hàng quý mà đi xem sân khấu công diễn nào đâu.
*Hu tôn hàng quý: hạ mình làm gì đó
"Cảm ơn"
Nghe sở Hoài Cẩn mang theo ý cười cảm ơn, nội tâm Lâm Hạ Ngư chuân bị bình tĩnh lại có chút sợ hãi, hít một hơi sâu "Không không không, cũng không có phiền phức gù, đến lúc đó lấy được vé, em liên hệ cho anh sau."
Lâm Hạ Ngữ bô bô nói vài câu, hắn kinh ngạc phát hiện mình hôm nay cũng biết chọn thời điểm gọi điện thoại ghê, Sở Hoài Cẩn tâm trạng rõ ràng không tồi, cư nhiên bồi mình hàn huyên tình hình công việc, sinh hoạt.
Trước khi cúp điện thoại, Lâm Hạ Ngữ phiêu phiêu, nói chuyện bắt đầu trở nên không câu nệ tiểu tiết.
Lâm Hạ Ngữ nước mắt lưng tròng, cảm động, đào tim đào phổi nói với Sở Hoài Cẩn:"Hoài Cẩn ca, anh thật tốt, em vẫn luôn biết anh ngoài lạnh trong nóng mà."
Sở Hoài Cẩn đầu kia điện thoại:???
"Anh hôm nay chỉ bảo em thật ôn nhu" Lâm Hạ Ngữ rưng rưng "Không có chút lãnh đạm nào, em biết anh đặc biệt có tình người mà."
"Hơn nữa không nghĩ tới anh cẩn thận như vậy, còn giúp trợ lí mình lấy vé vào cửa."
"Em sắp cảm động khóc hết nước mắt rồi."
Sở Hoài Cẩn:???
*******
Bên kia.
"Hoài cẩn ca, có công tác mới sao?" tiểu trợ lý vừa mới xác nhận mình đoạt vé thất bại nhìn Sở Hoài Cẩn treo điện thoại, lập tức phát huy tu dưỡng nghề nghiệp, cầm sổ chuẩn bị ghi chép lại "Ngày mai muốn an bài công việc như thế nào ạ?"
Ngày mai là ngày nghỉ của phòng làm việc bọn họ, Sở Hoài Cẩn cũng không có sắp xếp công việc gì khác, nhưng tiểu trợ lý tuy rằng bận đoạt vé, hoàn toàn không chú ý nội dung nói chuyện điện thoại của anh, nhưng vẫn chú ý tới thời gian cuộc điện thoại lần này Sở Hoài Cẩn không bình thường.
Dựa theo tính cách của anh, cho dù một vài thông cáo về công việc nhiều nhất cũng chỉ mười phút.
Mà đó là lần đầu tiên từ khi hắn nhập chức, ông chủ nói chuyện hơn mười lăm phút.
Nói không chừng là hạng mục lớn.
Tiểu trợ lý âm thầm cân nhắc.
"Không cần" Sở Hoài Cẩn lắc đầu, tiếp tục xử lí công việc trên tay "Ngày mai tôi đi xử lí một chút việc, phòng làm việc nghỉ phép bình thường."
Trợ lí:....
"Ô ô ô thật đáng tiếc," trợ lý hỏi xong nhỏ giọng nói với điện thoại, "Ngày mai công diễn đợt 1, được nghỉ mà không có vé vào cửa ô ô ô......"
"Tui muốn nhìn Du Du mà a!! Du Du màn ảnh quá ít, tui muốn tới hiện trường ngắm cơ!"
"Nói chuyện phiếm với ai?"
Tiểu trợ lý hăng say nhỏ giọng kêu rên, thình lình nghe tiếng ông chủ hỏi.
"Em em em đã làm xong công việc rồi, còn có yêu cầu gì Hoài Cẩn ca cứ an bài là được..." Bị Sở Hoài Cẩn đột nhiên nghi vấn, trợ lý hoảng sợ, theo bản năng phản ứng, chột dạ mà đem điện thoại giấu phía sau.
Nhưng ánh mắt tiếp xúc con người bình tĩnh không tỏ ra hỉ nộ ái ố của ông chủ nhà mình, trong lòng luống cuống, cuối cùng vâng vâng dạ dạ đưa điện thoại cho Sở Hoài Cẩn.
"Nội dung này...có hơi ngại, em không tiện nói ra" Tợ lí nhìn nội dung trên điện thoại, lần đầu tiên ngại ngùng bởi fan club ID, đỏ mặt đưa đến trước mặt Sở hoài Cẩn, càng nói càng lí nhí "Hoài Cẩn ca...anh hay tự mình xem đi."
Sở Hoài Cẩn:?
Sở Hoài Cẩn tiếp nhận di động, giao diện còn dừng ở diễn đàn "ao cá nhỏ nhà Ngư Ngư".
Tin tức trên diễn đàn vẫn còn tiếp tục phát
【 Phương Tầm Du là vợ của tui: @ Mãi yêu mình nhãi con Ngư ngư, vâng vâng bà đâu! Tui vừa mới đi hỏi một vòng, chúng ta quá xui, đến một vé cũng không cướp được ô ô ô. 】
【 Phương Tầm Du là vợ của tui: Hơn nữa nhan phấn khác một người lại một người còn Phật hơn cả chugns ta, chúng ta chỉ là không cướp đucowj, bọn họ ngay cả cướp như thế nào cũng không biết!!! có tức chít tui hông cơ chứ, hiện tại không ai lấy được vé, vạn nhất tổ tiết mục không cho lênhinhf, bọn họ mỗi ngày chỉ cố ở trong diễn đàn xem ảnh thì có lợi ích gì a!!!】
【Phương Tầm Du là vợ của tui: Làm sao bây giờ a, tui sợ lần công diễn này một fans Ngư Ngư đều không có, đến lúc đó ảnh chụp cũng không có, liếm nhan cũng không biện pháp liếm ô ô ô......】
Sở Hoài Cẩn chằm chằm nhìn di động quá lâu, tin nhắn cứ lên rần rần, trợ lí khẩn trương lên.
Trợ lí sợ hãi mà nhìn sở Hoài Cẩn như cũ không vui buồn xem đến phá lệ nghiêm túc.
"Cậu vừa mới cùng" Sở Hoài Cẩn dùng thanh âm tiêu chuẩn, tròn vành rõ chữ như công khai xử tội đem những cái tên ID thẹn thùng nói ra, thanh âm vẫn bình tĩnh như thế "Phương Tầm Du là vợ của tui, nói chuyện phiếm?"
ID này trong giọng nói Sở Hoài Cẩn nói ra khiến trợ lí lỗ tai đỏ bừng, hoảng hốt...nhưng mạc danh có chút cảm giác.
Trợ lí lắc lắc đầu, lập tức dừng suy nghĩ nguy hiểm của mình, ngẩng đầu ngượng ngùng đối diện Sở Hoài Cẩn mà cười ra tiếng "Bọn em,chỉ là, tuỳ tiện đặt tên."
"Hiện tại người trẻ tuổi truy tinh đều đặt tên như vậy" trợ lí theo ánh mắt của Sở Hoài Cẩn, nhìn về phía tên đồng bọn của mình, càng nói càng nhỏ, càng xấu hổ "Chính là...biểu đạt hy vọng tốt đẹp của bản thân."
"Ừ" Sở Hoài Cẩn chưa nói cái gì, chỉ là gật gật đầu, bình tĩnh tiếp tục nhìn vài lần rồi đem điện thoại cho trợ lý, cũng không có nói thêm cái gì.
Trợ lí thở nhẹ nhõm cầm lấy điện thoại.
Tuy Sở Hoài Cẩn không tiếp tục truy cứu chính mình vừa rồi không chuyên nghiệp, nhưng trợ lí vẫn giải thích vài câu: "Xin lỗi Hoài Cẩn ca, em cùng bạn đều không giành được vé, nên mới xúc động như vậy, em hoàn thành công việc xong mới làm việc riêng ạ..."
"Được rồi" Sở Hoài Cẩn gật gật đầu, không có tức giận, trợ lí còn nghe ra được trong lời nói của ông chủ nhà mình cảm xúc sung sướng "Không sao."
Ngay sau đó, trợ lí nhìn Sở Hoài Cẩn như không có chuyện gì vui sướng mà tiếp tục bổ sung...
"Tôi có vé."
Tiểu trợ lý:???
Tiểu trợ lý:!!!
Ánh mắt sáng lên, rộng mở thông suốt.
Đúng vậy, hắn quên lấy địa vị ông chủ hắn ở trong giới giải trí, muốn một vé chương trình tuyển tú《 cùng ngươi đồng hành 》vô cùng đơn giản nhẹ nhàng.
Chỉ tiếc ông chủ nhà mình từ chối lời mời Ngưu đạo, bằng khôgn hắn có thể vào bên trong rồi.
Nội tâm tiểu trợ lí thay đổi chớp nhoáng, mừng như điên ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Sở Hoài Cẩn
"Cái kia, Hoài Cẩn ca," tiểu trợ lý cười vài tiếng, thêm vài phần lấy lòng, "Anh chưa bao giờ đi xem loại tiết mục tuyển tú nhàm chán này."
"Cho nên," tiểu trợ lý do do dự dự thử nói, "Chính là, một vé vào cửa đêm công diễn đầu tiên này, anh có thể......"
"Không thể."
Sở Hoài Cẩn dứt khoát lưu loát, tốc độ trả lời còn nhanh hơn cả trợ lí.
Tiểu trợ lý:??
"A," tiểu trợ lý há hốc mồm, "Hoài cẩn ca, anh không phải chưa bao giờ truy hiện trường sao, còn nói những tiết mục nhàm chán......"
Nghe được lời hắn nói, Sở Hoài Cẩn như nghĩ tới cái gì, thế nhưng nhẹ nhàng cười ra tiếng
"Rất thú vị, không nhàm chán."
"Có thể truy."
Trợ lí hoàn toàn ngây ngốc:???
Hắn nghe ngữ khí của Sở Hoài Cẩn không thích hợp, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh mà nghĩ
Ông chủ nhà mình vừa nói......
Là truy tinh sao?
*******
Bên kia.
Hiện trường công diễn đầu tiên của 《 cùng bạn đồng hành 》.
"Du Du cậu quá đẹp trai luôn, cứu mạng" trong phòng hóa trang, Lâm Tinh Vũ nhìn Phương Tầm Du thay trang phục, tạo hình, lộ ra một bộ muốn ngất, ôm lấy Phương Tầm Du "Sao có người lại đẹp như vậy chứ....."
Vì chỉ cần nhảy, nhóm《Vampire》 hướng tới phong cách Gothic hắc ám thời Trung cổ, chỉnh thể là trang phục màu đen, điểm thêm lưới cùng một số vòng xích.
Cũng vì thế, ngay từ đầu nhìn tạo hình của tổ đội mình, Lâm Tinh Vũ lo lắng Phương Tầm Du không hợp.
Phương Tầm Du khí chất Trung Quốc cổ điển, hoàn toàn đối lập phong cách Gothic hắc ám của《Vampire》, mà bản thân Phương Tầm Du tính cách ôn nhuận, rất dễ đem lại cảm giác không ăn nhập, làm người xem cảm thấy không khoẻ.
"Quả nhiên, phong cách linh tinh đều là gạt người, chỉ cần đẹp, bất kể là phong cách gì đều sẽ đẹp......"
Lâm Tinh Vũ không chớp mắt nhìn chằm chằm Phương Tầm Du, lẩm bẩm tự nói.
Các thành viên khác thấy Phương Tầm Du, hoàn toàn che giấu không được kinh ngạc trong mắt.
Tạo hình này của Phương Tầm Du quá đẹp.
Cho tới lúc này, nhan thần tuyển tú - Phương Tầm Du - vì những hành động của cậu mà làm người ta quên cậu chính là nhan gánh của đoàn.
Mỗi lần luyện tập, Phương Tầm Du hoàn toàn không trang điểm, trên đầu tuỳ ý buộc thành một bím tóc nhỏ đáng yêu, nói chuyện, đôi khi thình lình bật ra một câu làm mọi người kinh tâm động phách.
Ngoài ra, tạo hình hôm nay đặc biệt nhấn mạnh đôi mày, khí chất Trung Quốc cổ điển, tính cách đáng yêu, mang theo chút vô tội, như con nai khoé mắt rũ xuống, con mắt được vẽ một đường màu đỏ kéo dài đến đuôi mắt, dưới mắt dính dải đỏ lấp lánh, như mắt chảy máu.
Ngoài ra, trên chiếc mũi cao thẳng được chuyên viên trang điểm vẽ thêm một vài vetes thương, xứng với trang phục màu đen, y chang con quỷ hút máu tuyệt mỹ bước ra từ lâu đài.
Phương Tầm Du bị chuyên viên trang điểm nhìn chằm chằm đến lông da dựng đứng.
Xuyên đến hiện đại lâu ngày như thế, Phương Tầm Du lần đầu cảm nhận được sự khấc biệt của thời đại.
Lúc mới xuyên tới, cậu tiếp thu hết thảy một cách xinh đẹp, thậm chí cực kì cực kì thích trang phục ngày thường mặc luyện vũ đạo, mặc vào cảm giác uyển chuyển lại thoải mái, nhưng đối với tạo hình kì quái này, Phương Tầm Du mặc lên cảm thấy quái quái.
Cậu không tự nhiên túm túm quần áo mình "Mặc như vầy...có phải hay không không tốt lắm?"
"Ai u ta nói" An Giai Ly nhìn không được nói "Đây là sân khấu công diễn đầu tiên, chính là muốn mọi người nhớ kĩ chúng ta, bầu phiếu cho chúng ta, Du Du, một thân này của cậu tuyệt đối liếc một cái bắt được tầm mắt của khán giả.
Phương Tầm Du:......
"Chúng ta đều giống nhau" đều là lần đầu tiên biết đến phong cách nam đoàn Quý Hải Phong mạc danh quỷ dị lần nữa lý giải tâm tình Phương Tầm Du "Trang phục hai đứa mình thêm mấy dây xích, so với bọn họ như không mặc gì nửa sau lưng quá nhiều lưới......"
"Cái này coi như ổn rồi"
Phương Tầm Du gật gật đầu, nội tâm bất an được Quý Hải phong an ủi, tâm trạng chậm rãi thả lỏng.
"Quá đẹp," không chỉ tổ viên 《Vampire》 khen, chuyên viên tạo hình làm xong tóc cho Phương Tầm Du càng thêm vừa lòng: "Quả thực hoàn mỹ."
"Đặc biệt là đôi mắt này" chuyên viên tạo hình gật đầu, nhịn không được thưởng thức "Quá hoàn mỹ."
"Lên sân khấu tuyệt đối me đảo chúng sinh."
Phương Tầm Du vốn dĩ đã yên tâm, nháy mắt lần nữa khẩn trương:!!!
Hắn nhìn chính mình trong gương, lần đầu tiên cảm nhận được thẩm mỹ xã hội hiện đại khác biệt so với những những gì cậu nghĩ.
Nhìn chằm chằm hai quầng đen sì như gấu trúc, bên trên mắt vẽ một đống linh tinh rối loạn màu đỏ thoạt nhìn như hai quầng thâm mắt bự thật bự.
Còn một ít máu me nhầy nhụa trên mặt, nhìn trái phải ngang dọc gì cũng thấy thật xấu.
Phương Tầm Du không nghĩ tới mình trở thành dạng này rồi vẫn có người khen đẹp.
Trong mắt cậu, bộ dạng hiện tại giống như bị người quấn vào trong bao tải, đánh đến mặt mũi bầm dập.
Quả thực giống nhau như đúc... Y chang mà!!!
Phương Tầm Du tuy không hiểu, nhưng nghe được "Mê hồn đảo loạn thu hoạch lượng lớn fans", lòng như sóng cuộn biển gầm.
Không được.
Vì mười lăm vạn, cậu nhất định không thể để ai thấy.
Phương Tầm Du đảo quanh nhìn đạo cụ trong phòng hoá trang, nghĩ nghĩ, chọn cho mình một cái mắt kính cực xấu, cẩn thận hỏi chuyên viên trang điểm: "Em lên sân khấu...có thể mang cái này không?"
Cậu nhìn đồ vật diện mạo kì quái mắt kính này, trong lòng bàn tính nhỏ vang lên lanh cách rung đến vang trời.
Vì hạn chế khả năng khán giả chú ý, Phương Tầm Du nghĩ nghĩ, chuẩn bị che chắn đôi mắt được khen 'đẹp', 'mê hoặc' lại.
Phương Tầm Du cầm mắt kính tự mình nhận là xấu, ánh mắt thấp thỏm nhìn chuyên viên tạo hình lo lắng người nọ không đồng ý đem loại đồ vật xấu xí này lên sân khấu.
Nhưng mà, không ai có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu từ soái ca
Chuyên viên tạo hình nhìn Phương Tầm Du đẹp đến tim nhanh thở khó mà nhăn mặt, nhìn mắt kính kim loại, không viền, mắt vàng, thêm dây kim loại treo hai bên, lại nhìn hiệu quả sau khi Phương Tầm Du mang lên, hít thở sâu vài lần.
Quá biết chọn.
Cái tạo hình này, lại thêm mắt kính vàng, quả thật là vẽ rồng thêm mắt.
"Nhưng...được" Cứ việc nội tâm đang quay cuồng, tu dưỡng nghề nghiệp khiến hắn vẫn duy trì nụ cười mỉm.
Chỉ là...động tác cực lực nhẫn nại của hắn trông hơi hơi dữ tợn.
Phương Tầm Du nhìn chuyên viên tạo hình rõ ràng bị sự xấu xí của mình mà bộc lộ biểu tình đó, nháy mắt yên tâm hẳn.
Chuyên viên tạo hình thấy Phương Tầm du cười, vẫn không nhịn được nữa, hít sâu rồi lui về sau một bước, vừa cuốn gói nhanh vừa nói
"OK rồi các cậu đều chuẩn bị xong rôi, tôi đi xem các nhóm khác..."
Hắn cúi đầu, một hơi không vấp mà nói xong, nước chảy maay trôi cầm túi dụng cụ không ngoảnh đầu lại mà đi ra khỏi phòng hoá trang.
Phương Tầm Du:??
Cậu đẩy đẩy gọng kính vì không quen mà trượt xuống, có chút nghi hoặc
Cậu biết cái này rất xấu
Nhưng cũng không xấu đến....mức này đi?!
*******
Bởi vì trải qua đoạn thời gian ngắn vừa rồi, Phương Tầm Du đi đến hậu trường, dọc đường nén cảm giác sung sướng sắp bị đào thải, cẩn thận hơi cúi đầu, sợ chính mình xấu doạ đến người khác.
Càng gần giờ thi đấu, những người khác có chút nôn nóng.
"Tớ..hẳn không xấu doạ đến các cậu đi?" Một đường đi tới, mọi người không nói gì, Phương Tầm Du thở phào nhẹ nhõm, hỏi thành viên nhóm.
Tổ đội《Vampire》:???
Bọn họ nhìn Phương Tầm Du đẹp đến không thể đẹp hơn vẻ mặt chân thành tha thiết hỏi bọn họ nội dung không liên quan, trong lòng chết lặng nhiều chút.
Thì ra, ngoài tài năng vũ đạo nghịch thiên, Phương Tầm Du cung có sự hiểu lầm rất lớn về nhan sắc nghịch thiên nốt của mình.
Cả nhóm nhìn Phương Tầm Du, đưa ra phỏng đoán hợp lí nhất.
Nhưng mỗi ngày ở cùng Phương Tầm Du, mọi người vốn đang khẩn trương muốn chết kì dị mà bình tĩnh lại.
Bọn họ đang định cùng nhau chuẩn bị nói về lời giới thiệu một chút, lại nghe âm thanh thảo luận truyền tới cách đó không xa.
"Nghe nói tạo hình nhóm《Vampire》rất đẹp, hơn nữa tổ bọn họ giá trị nhan sắc rất cao, khán giả có thể hay không vì đó mà bầu phiếu cho họ?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Sao có thể," thanh âm mang theo khinh thường lên tiếng "Tổ họ nhiều bình hoa trưng bày như thế, hơn nữa sân khấu ánh đèn đỏ rực, ai có thể thấy ai trông như thế nào......"
"Hơn nữa...... Khả năng cũng không đẹp như vậy."
"Tạo hình của họ giống như không tốt lắm," thực tập sinh khác do dự mà tiếp lời: "Lúc tớ đi đến đây, nghe Phương Tầm Du hỏi thành viên tổ hắn, chính mình xấu có ảnh hưởng đến mọi người không kìa."
"Nhưng bên trong quá tối, tớ không nhìn thấy rõ ra sao"
"Rốt cuộc tạo hình đó không phải ai cũng khống chế được, nói không chừng Phương Tầm Du sau khi hoá trang còn không đẹp bằng ngày thường nữa..." Có người ác ý phỏng đoán, không che giấu sự ghen ghét.
"Đúng vậy, quá thảm, tổ kia khó như vậy còn cõng thêm ba người trình độ chả ra gì, hơn nữa bài này cũng không dễ kéo phiếu" Có người nhỏ giọng dẫm thêm mấy phát "Không thể so sánh được với phong cách có thể gây high toàn trường như chúng ta"
Nhóm《Vampire》:......
Bởi vì hậu trường chỉ có duy nhất một phòng chuẩn bị trước công diễn, nên các nhóm phân tán mỗi một góc đen sì.
Nhóm Phương Tầm Du cũng không rõ nhóm nào nói, Lý Gia Chu tìm không thấy táo bạo mà mắng một câu, nhìn Phương Tầm Du có chút xuất thần, kiên định nói "Phương lão sư chúng ta nhất định cố lên"
Phương Tầm Du gật gật đầu, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Không biết vì cái gì, cậu tự nhiên có một cảm giác hoảng hốt, nôn nóng.
Cậu lớn lên cùng sân khấu, đối nặt với bao sóng to gió lớn vẫn bình tĩnh thong dong, nhưng hôm nay không biết vì sao tim đập hơi nhanh.
Trong lòng gợn lên chút chua xót.
Cậu cảm thấy loại cảm giác này rấy quen thuộc.
Không phải khẩn trương trước khi diễn
Giống như là...
Sắp gặp lại cố nhân.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Hoài Cẩn: Rốt cuộc sắp được gặp lão bà rồi! ( rơi lệ)
Phương Tầm Du:? Chẳng lẽ...... Xuyên qua còn có thể gặp đồng hương?
Tiểu trợ lý:??? Lão bản nói có thể truy, truy cái gì? Là truy tinh. Là truy Ngư Ngư?
Sở Hoài Cẩn: Cùng với, Phương Tầm Du là vợcủa ta! Muốn có cái ID kia nga
——————
Phương Tầm Du: Tui xấu đến làm chuyên viên tạo hình khóc rồi, hẳn là...không có người chú ý đến tui đi?
Chuyên viên tạo hình: Ô ô ô ô, sợ còn ngốc ở đây một giây tui sợ bỏ chồng luôn quá, đừng cười với ta ô ô ô, này ai nhịn được a......TAT
Khán giả: Ngư Ngư thật đẹp! Bầu cho Ngư Ngư!!
Phương Tầm Du:??? Xong đời, người thế giới này...... Thẩm mỹ giống như có vấn đề???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]