Phương Tầm Du sững người.
Loại cảm giác mãnh liệt tới không thể hiểu được, cậu nghĩ không thông vì cái gì sẽ có loại cảm xúc, cậu cũng không xác định được phản ứng của mình, rốt cuộc là của chính cậu, hay là nguyên chủ.
Nếu là cảm xúc của cậu.
Vậy...... hắn cũng đã xuyên qua sao?
Không biết vì sao khi nghĩ như vậy, đáy lòng Phương Tầm Du đột nhiên dâng lên một cổ khát vọng ——
Nếu......
Hắn có thể tới xem mình biểu diễn thì tốt rồi.
Phương Tầm Du rũ rũ mắt, miễn cưỡng nâng nâng khoé miệng.
"Du Du, Du Du?"
"Cậu không sao chứ Du Du?"
Không biết qua bao lâu, Quý Hải Phong chọc chọc, mới đem hồn mình từ trong tâm trạng bồn chồn ấy ra.
"Du Du, suy nghĩ đi đâu thế?" Lâm Tinh Vũ cũng bước lên, vẻ mặt bát quái, "Tuy rằng nơi này tối om, nhưng bằng vào khứu giác nhạy bén nhiều năm của tớ, cậu vừa rồi tuyệt đối thất thần!"
"Đặc biệt như cảm xúc...
Yêu thầm
Còn phát ngốc lúc này." Lâm Tinh Vũ sờ sờ cằm, nhỏ giọng nói.
Phương Tầm Du:??
"Chúng tớ gọi nhiều như thế cậu cũng không nghe thấy," Lâm Tinh Vũ thở dài, ủy khuất nói "Phong thuỷ luân chuyển, năm đó tớ cũng thất thần trong lớp tưởng nhung cô gái nhà người ta, hiện tại cũng hiểu được tâm tình thầy chủ nhiệm."
Phương Tầm Du:......
"Không có gì," Phương Tầm Du hơi hơi lắc lắc đầu, kéo cái kính kim loại xâu xấu trên mắt, cảm xúc lành lạnh khiến cậu thanh tỉnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuat-dao-c-vi-sau-khi-hinh-tuong-thiet-lap-bi-do/2606135/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.