Trên đường trở về nhà trọ, yên tĩnh.
Ngẫu nhiên có một đội tuần tra đi qua, giơ cây đuốc tới gần nhìn ba người Mục Lương một cái, đều nói Không phải.
Ly Nguyệt nhịn được một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được, hỏi:- Mục Lương, vì sao ngươi không muốn làm Nguyệt Chủ?- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nhịn rất lâu mới hỏi.
Mục Lương buồn cười lắc đầu.
Anh cũng không trả lời cô gái tóc trắng ngay, mà lại hỏi một vấn đề:- Ngươi cảm thấy lên làm thủ lĩnh bộ lạc Nguyệt Đàm, có chỗ nào tốt?- Chỗ tốt, đương nhiên là không cần chịu đói, có người bảo vệ, có rất nhiều nước uống.
Ly Nguyệt co lại từng ngón tay đếm chỗ tốt.
- Ly Nguyệt, những chỗ tốt này! Mễ Nặc giống như đứa trẻ nhấc tay lên, yếu ớt nhắc nhở:- Chúng ta cũng có nhà sau lưng Tiểu Huyền Vũ.
- Ách! Ta hiểu rồi.
Ly Nguyệt suy nghĩ một chút đã hiểu rõ.
Đúng vậy, nhà sau lưng Tiểu Huyền Vũ, đã là thứ mà rất nhiều người khác hy vọng vẫn không chạm được.
- Đáp án, ngươi đã biết.
Mục Lương đưa tay ra xoa bóp cái lưng mỏi, lười biếng nói:- Như vậy cũng không cần ta trả lời ngươi.
- Ừm.
Ly Nguyệt hé miệng cười.
- Mục Lương, ngày mai, khi nào chúng ta trở lại với Tiểu Huyền Vũ?Giọng nói của Mễ Nặc thanh thúy hỏi.
Cô mới rời đi chưa đến một ngày, đã có chút nhớ nhà sau lưng Tiểu Huyền Vũ.
- Xem tình huống, không vội.
Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe lên một cái như mắt ưng.
Ly Nguyệt dừng bước lại, nhu mì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xay-gia-vien-tren-lung-huyen-vu/4006987/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.