Sáng sớm.
- Ai?Ly Nguyệt mở mắt ra, trong nháy mắt đã phát hiện hoàn cảnh xa lạ, bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Lúc ngồi dậy, cô ấy mới phản ứng được, hiện tại, cô ấy không phải sống dã ngoại trong hang động nhỏ, cũng không phải ở trong đống đá lộn xộn.
- Rất lâu không được ngủ thoải mái như vậy.
Ly Nguyệt đưa tay ra xoa bóp lưng mỏi, con ngươi màu bạc hiếu kỳ đánh giá gian phòng.
Bên trong căn phòng bố trí vô cùng đơn giản, trên tường dùng tơ nhện treo không ít đao kiếm, còn có một cái giường.
- Đây chính là phòng của đàn ông, dường như cũng không phải nơi đặc thù gì.
Ly Nguyệt ngồi ở mép giường đung đưa hai chân, liếc mắt đao kiếm dùng tơ nhện treo trên tường một cái.
Đối với, trừ mặt tường, thực sự không có nơi khác đặc thù gì.
Ly Nguyệt ngây ngô một hồi, đã đứng dậy ra khỏi phòng.
Cô ấy nhìn thấy Mục Lương đang bày đồ trên bàn.
Mễ Nặc một bên đang khuấy đều bữa sáng trong nồi.
- Buổi sáng tốt lành.
Cô gái tóc trắng chào hỏi.
Mục Lương nghe tiếng ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:- Đêm qua ngủ như thế nào?- Rất ngon.
Ly Nguyệt gò má ửng đỏ nói.
- Vậy là được, qua đây ăn sáng đi!Mục Lương ngoắc nói.
Mễ Nặc bưng nồi thép đặt lên bàn, phân phát lấy bộ đồ ăn.
Chén gỗ không đủ, mượn dùng cà mèn làm chén, mỗi người bới một chén canh thịt, và một miếng thịt nướng thật lớn.
- Chớ ngẩn ra đó, ăn đi.
Mục Lương thấy hai cô đều nhìn anh, không động đậy, anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xay-gia-vien-tren-lung-huyen-vu/4006957/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.