Cô gái tóc trắng kể rõ xong, Mục Lương mới chậm rãi hiểu được cái gì là “Hư Quỷ Lây Nhiễm”, cũng hiểu rõ vì sao Ly Nguyệt lại nhạy cảm với đường vân tinh hồng trên mặt như vậy.Thì ra “Hư Quỷ Lây Nhiễm” là một loại bệnh lây nhiễm, một loại bệnh chỉ có thể sống mười năm...!Thậm chí càng ngắn hơn.Thời gian đến, người bị lây bệnh sẽ đại biểu cho tử vong, hoặc lấy một loại hình thức khác còn sống như quái vật: Hư Quỷ.Hư Quỷ, một loại quái vật vặn vẹo.Bọn chúng điên cuồng, bạo ngược, khô cạn, không có nhân tính...!Là quái vật chỉ để cắn xé vật sống.Người bị lây bệnh sẽ không truyền nhiễm, chỉ có bị Hư Quỷ cắn hoặc cào bị thương mới có thể truyền nhiễm.Nhưng, người lây bệnh vẫn bị người xa lánh, bị người chán ghét, bị người khu trục.Ly Nguyệt đang trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, đuổi theo Thiên Sứ Chi Dực có thể cứu trị bệnh “Hư Quỷ Lây Nhiễm”.- Sao cứ cảm thấy có chút giống Zombie.Mục Lương nghe xong lập tức nhớ lại phim Zombie ở Trái Đất.Người bị Hư Quỷ cắn, làm bị thương còn có thời gian mười năm ủ bệnh, mà bị Zombie cắn bị thì loại chỉ có mấy phút ủ bệnh.- Zombie là cái gì?Ly Nguyệt mờ mịt nháy mắt.- Chính là quái vật còn kinh khủng hơn Hư Quỷ.Mục Lương tùy ý qua loa một câu.Anh nhìn đường vân tinh hồng trên gương mặt cô gái tóc trắng, lấy tay định tới gần sờ một cái.- Không, không được.Ly Nguyệt tự ti cúi đầu xuống.- Cô đã nói người lây bệnh sẽ không lây cho người khác.Mục Lương dùng tay nâng cằm của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xay-gia-vien-tren-lung-huyen-vu/4006955/chuong-35.html