Chiết Tùng Niên đẹp. Là rất đẹp. Bởi vì đẹp như vậy, cho nên mặc dù là ngày ngày đến ké ăn gì đó, cha Tống cũng bằng lòng để cho hắn vào nhà.
Cha Tống còn có hai nhi tử. Mẹ Tống đã qua đời từ lâu, một mình ông ấy chăm hai nhi tử một nữ nhi, có thể ở trên trấn kiếm được phần gia nghiệp này, còn có thể đưa nhi tử đi đọc sách, là có chút bản lĩnh trên người.
Nhưng người có bản lĩnh như vậy, người thương nữ nhi như vậy, cũng không muốn dùng bạc giao một phần tiền học phí cho nữ nhi nữa... Ông ấy cảm thấy không cần thiết.
Nữ tử không biết chữ cũng được, tất cả mọi người đều như vậy cả. Nhưng mà… Có đôi khi ngẫm lại, biết chữ cũng được nha
Thế là, dưới tình huống không cần tiền học phí, cha Tống hay dùng cơm dụ dỗ Chiết Tùng Niên: "Ngươi ăn chùa nhiều cơm như vậy thì dạy con bé đọc sách đi?"
Chiết Tùng Niên rất sẵn lòng. Cho nên khi Tống Đào Yêu cưỡi ngựa về đến, hắn đỏ mặt: "Cha muội bảo ta dạy muội học chữ đấy."
Tống Đào Yêu quái lạ nhìn hắn một cái: "Huynh điên hả?"
Nàng tuyệt đối không học chữ đâu! Học chữ khổ như vậy, có thời gian này có thể cưỡi ngựa thêm mấy lần với luyện roi thêm một hồi đấy.
Nàng trở mình xuống ngựa, ném thẳng roi cất ở trên eo lên người Chiết Tùng Niên: "Cầm lấy đi, tên mọt sách, binh hoang mã loạn, về sau ngươi phải nhờ ta."
Đọc sách có ích gì, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/3464862/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.