Nhà Chiết Tùng Niên không tính là nghèo... Chuyện này là đương nhiên, nếu không thì sao có thể có bạc đi học được? Nhưng quả thật cũng không được tính là giàu có, ngoài trừ giao quà nhập học, quanh năm không ăn nổi một chút thịt nào.
Mà hắn đi học cũng không phải cha hắn có kiến giải lớn bao nhiêu, ví dụ như muốn hắn tạo dựng thái bình, ví dụ như để cho hắn vì dân chờ lệnh.
Cha hắn thuần túy là thấy hắn gầy cứ như con gà con, muốn cho hắn một con đường sống.
Ông ấy thường âu sầu nói: "Mã tặc đến thì con làm sao mà chạy thắng được. Ôn dịch đến thì con là người đầu tiên chết, hạn hán đến thì con là người gầy thành người khô trước tiên."
Vân Châu tôn sùng võ không sùng văn, thân thể của hắn gầy yếu không nên thân như thế, chỉ có thể đưa đi học.
"Nếu không thì đưa con đi làm cái gì? Rèn sắt? Ngay cả cái búa con cũng không nhấc lên nổi."
May mà cha hắn đã từng có ơn một bữa cơm với tiên sinh dạy học... Mấy năm trước vào thời điểm hạn hán, tiên sinh ăn xin đến nhà hắn, cha hắn đã cho một ngụm vỏ cây trân quý.
Nghe nói tiên sinh vốn chỉ là đói, những chỗ khác không sao cả. Về sau ăn xong một ngụm vỏ cây kia của cha hắn thì đã hỏng luôn cuống họng.
Nhưng cha hắn vẫn muốn tiên sinh nhận cái ơn này.
"Nói là vỏ cây của ta cắt cổ họng nhưng cổ họng không bị cắt thì ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/3464861/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.