Trên người của người đang yêu đương tản ra một mùi thối chua. Ban Minh Nhụy không ngửi nổi mùi "thối" này, bèn khoát tay: "Ta phải đi đây. Sau này ta cũng không chơi với muội nữa."
Chiết Tịch Lam cười hì hì tiễn nàng ấy... Lát nữa chắc chắn Điện hạ sẽ đến.
Đã có tình lang rồi thì a tỷ phải đứng sang một bên thôi. Hiện tại nàng rất là hưởng thụ tình yêu này. Nàng đã nghĩ kỹ cả rồi, lát nữa phải kéo Điện hạ ở trong phòng cùng chơi đan dây.
Khi còn bé chỉ có a tỷ chơi với nàng, sau đó thì không hề chơi nữa. Nàng cũng đã trưởng thành rồi.
Bây giờ đã thành trẻ con, tất nhiên là phải chơi thêm một chút... Xem đi, vẫn là nàng biết chơi, biết đá cánh hoa, biết chơi đan dây.
Điện hạ biết cái gì chứ.
Kết quả tiễn Ban Minh Nhụy đến cổng thì lại thấy Phó Lí núp ở sau sư tử đá nhà Đạm Đài phía đối diện ló đầu ra nhìn.
Hắn gầy vô cùng nhưng cả người lại mắt thũng mũi sưng. Nàng đột nhiên nhớ lại lời mắng hắn khi còn bé: Hiểu cũng chẳng hiểu, mắt thũng mũi sưng.
Đây là tiếng địa phương của Vân Châu, mắng chửi người ngốc.
Phó Lí chính là một tên ngốc. Nàng thở dài, vẫy vẫy tay với hắn.
Phó Lí trông mong đi tới ngay. Ban Minh Nhụy vừa nhìn đã nhanh chóng chuồn đi.
Nhưng Phó Lí, thấy nàng ấy đi rồi lại còn trông mong nhìn thoáng qua... Để cho một mình hắn đối mặt với Lam Lam, hắn sợ hãi.
Nhưng hôm nay Lam Lam lại hơi khác. Không sắc bén như trước.
Vẻ mặt hắn đã thả lỏng hơn một chút. Sau đó nghe thấy Lam Lam nói: "Vào trước đi."
Chà, quả nhiên, tính tình Lam Lam tốt hơn nhiều rồi, không đánh hắn cũng không mắng hắn, còn cho phép hắn vào nhà.
Hắn cảm động lau nước mắt: "Hu hu hu, Lam Lam, nàng tốt với ta quá."
Chiết Tịch Lam: "..."
Điều này không thể không làm cho nàng tự hỏi trước kia mình đã đối xử với hắn tệ đến mức nào.
Vào nhà thôi mà đã phải cảm kích đến mức khóc luôn rồi?
Nàng cũng không ác độc như vậy chứ. Nàng ngẫm lại lúc trước thật kỹ, nhận thấy bản thân vẫn rất lương thiện.
Cùng tiến vào nhà, mấy người Chiết Tùng Niên đều không ở đây, đang làm việc trong quan nha. Nhưng Bá Thương ở nhà. Hắn biết hôm nay Chiết Tịch Lam sẽ về nhà, đã xin nghỉ với phu tử từ trước, làm điểm tâm, hạt dưa, đợi a tỷ về ăn.
Kết quả là Minh Nhụy a tỷ đã tới. Hắn đưa điểm tâm tới nhưng lại không đưa hạt dưa... Gần đây Minh Nhụy a tỷ thích ăn cay, bị nóng trong người nên không thể ăn hạt dưa.
A tỷ cũng nói mình không muốn ăn.. có ngon đến đâu thì cũng không thể ăn hạt dưa thường xuyên được.
Bá Thương vô cùng thất vọng. Nói cho cùng thì hạt dưa của mình đã bị chê rồi.
Đến khi nhìn thấy Phó Lí tới, hắn ước lượng hạt dưa trong tay mình một chút, định lừa bán đi.
Dù sao thì người nhà cũng không ăn mà.
Hắn "mắt sáng lòng sáng," cả người lại trở nên vui vẻ hẳn lên. Ôm túi hạt dưa của mình đi tới: "Chào Phó gia a huynh."
Phó Lí nhìn tới, đứa nhỏ này ánh mắt sáng như vậy, nhìn hắn lấp lánh phát sáng, nhất định là nhớ hắn rồi. Ầy, đã lâu không gặp, hắn cũng không kìm lòng được nha.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại lại nổi lên bi thương. Hắn lau lau nước mắt: "Bá Thương à..."
Hắn ôm lấy Bá Thương: "Đệ đối xử với ta thật tốt."
Vẫn nhớ hắn.
Bá Thương: "Huynh muốn hạt dưa không? Chỉ cần một đồng.
Phó Lí mơ hồ lấy bạc ra: "Đủ không?"
Bá Thương: "Đủ rồi đủ rồi."
Phó Lí đưa bạc xong, lại ôm lấy Bá Thương khóc: "Đệ đối xử với ta thật tốt."
Chiết Tịch Lam: "..."
Sống lâu rồi, thấy người quái lạ lại càng nhiều.
Nàng ngồi xuống, khụ một tiếng: "Ngươi tới làm gì vậy?"
Phó Lí lại trở nên căng thẳng.
Hắn cúi đầu: "Ta mới biết nhà nàng xảy ra chuyện lớn, bây giờ nàng với Điện hạ... Cũng tốt."
Hắn nói xong lời cuối cùng, đã khóc nức nở lên: "Lam Lam, có phải ta lại bỏ lỡ rồi không?"
Chiết Tịch Lam khoát khoát tay: "Ngươi biết không, ngươi đã chẳng giúp được gì thì đừng có băn khoăn bỏ lỡ hay không bỏ lỡ nữa."
Phó Lí: "..."
Sự cảm động vừa nãy đã bớt đi một chút.
Đầu hắn càng thấp: "Xin lỗi."
Chiết Tịch Lam nở nụ cười: "A Lí, chúng ta chỉ là bằng hữu, từ trước đến nay ngươi không có lỗi gì với ta cả."
"Ta gian khổ thì ngươi cũng không cần phải giúp ta."
Người với người, cho dù là cốt nhục chí thân cũng cách một tầng, về phần những người không có quan hệ huyết thống kia, đâu có thể đòi hỏi bọn họ nhất định phải giúp mình được.
Nhưng vừa có suy nghĩ này, vừa nói lời này xong thì nàng lại hoảng sợ. Bởi vì nghĩ như vậy thì sẽ không vui vẻ nữa!
Mấy ngày nay làm một đứa trẻ vui vẻ biết bao!
Nàng lập tức nói: "Nếu chỉ là những chuyện này thì ngươi đi đi."
Ở cùng Phó Lí, còn phải đi khuyên giải hắn, rất không tốt. Phó Lí đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Hắn không hề không vui chút nào cả, lúc về còn nói với Phó Sư Sư: "Cuối cùng Lam Lam lại đuổi ta ra ngoài."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]