Lần này Hoàng đế bệ hạ rất vừa lòng. Ông vỗ vai Thịnh Trường Dực nói: "Cuối cùng ngươi cũng cho ta nở mày nở mặt rồi nha, ta tưởng ngươi còn cần một năm rưỡi mới có thể lừa người vào cung đấy, xem ra ngươi cũng không kém đến vậy, thật sự là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác nha."
Thịnh Trường Dực: "..."
Hắn đẩy tay Hoàng đế ra khỏi vai, nghiêm trang: "Không phải lừa, là bản thân nàng muốn vào cung."
Hoàng đế khiếp sợ: "Không ngờ da mặt ngươi lại dày như vậy, nói dối mà sắc mặt không đổi tim không đập luôn."
Thịnh Trường Dực cũng không giận, chỉ dặn dò nói: "Cha, cha đối xử với a nương tốt một chút đi."
Còn muốn cô nương người ta cảm nhận được cái gì là nhân duyên tốt đấy.
Sau đó nói xong thì đi ngay, chẳng hề giải thích gì… Nói chuyện với cha hắn, hắn giảm thọ. Từ trước đến nay hai cha con rất ít giao tiếp.
Nhưng lời không đầu không đuôi này lại khiến cho Hoàng đế trở nên ngờ vực, cho là Hoàng hậu đã nói với nhi tử ông sai lầm gì đó.
Ông thật sự là một kẻ sợ vợ, nhất là lúc Hoàng hậu tính cách nghiêm túc đi ra là cứ không hề dám nói gì. Thế là nơm nớp lo sợ quay về, buổi tối người cả nhà ăn cơm, ông ra sức gắp thức ăn cho Hoàng hậu.
Hết sức lo sợ.
Chiết Tịch Lam vào cung, tất nhiên là cùng ăn cơm. Nàng ngồi ở một bên, cười khanh khách nhìn xem Hoàng đế rồi lại nhìn xem Hoàng hậu, cuối cùng nhìn về phía Thịnh Trường Dực, trong ánh mắt chứa sự khẳng định: Đúng vậy, đây là một đôi phu thê ân ái.
Hoàng hậu nhìn thấy ánh mắt của nàng, hơi khó chịu lại không rõ nguyên do, tưởng là Hoàng đế lại nói lung tung gì đó… Cũng không phải là lần đầu khoe khoang lung tung.
Vì thế trước tiên lườm Hoàng đế một cái: "Ông lại nổi điên cái gì?"
Hoàng đế cũng không rõ nguyên do, nhưng thành thật cúi đầu dùng bữa.
Sau đó cơm nước xong xuôi, Hoàng hậu lại hơi mất kiên nhẫn với ánh mắt chốc chốc lại nhìn qua của nhi tử: "Đêm nay tính tình ta có thể tốt hơn, đến khi đó lại nói."
Lại nhìn Chiết Tịch Lam: "Chuyện của ngươi thì cũng đã hỏi rõ tính tình của ta rồi, hôm nay ta rất mệt, bây giờ không muốn nói tỉ mỉ với ngươi."
Chiết Tịch Lam lập tức gật đầu như giã tỏi, cực kỳ ngoan.
Hoàng hậu rất hài lòng, đứng lên đi ra ngoài tản bộ trong viện, Thịnh Trường Dực thì dẫn Chiết Tịch Lam đi dạo trong một vườn hoa nhỏ trái ngược với bọn họ.
Hoàng hôn gió nhỏ, trong ngày thu hoa rụng nhiều, gió không thổi bay hoa rụng nổi, Chiết Tịch Lam nổi hứng chơi, dùng mũi giày đá đá, đá bay một mảng cánh hoa.
Thịnh Trường Dực mỉm cười: "Ta cũng thử xem."
Hắn cũng chơi cùng.
Nhưng mà chân hắn dài, chưa đá được mấy bước đã đi về phía trước. Không thể không xoay người trở lại xem Chiết Tịch Lam đá. Nhưng tiểu cô nương đã mất hứng thú với việc đá hoa, kéo hắn bắt đầu so chân.
"Huynh lớn hơn ta rất nhiều nha!"
"Ta là nam tử, bình thường đều lớn hơn nữ tử, ta còn cao hơn nàng rất nhiều."
"Nếu ta có chân dài như huynh thì ta cũng đi nhanh."
"Nàng bây giờ cũng đi nhanh."
Chiết Tịch Lam đã hài lòng, lại kéo hắn nói chuyện khác.
"Điện hạ, huynh nói xem, trên đời làm sao có thể có trượng phu tốt như Bệ hạ nhỉ, lúc trước ông ấy vẫn là Vân Vương, cũng không nạp thiếp, toàn tâm toàn ý dỗ dành Hoàng hậu nương nương, hiện giờ là Bệ hạ rồi nhưng vẫn cứ toàn tâm toàn ý."
Xưa nay cực ít vương gia đế vương có thể chỉ có một người suốt cả đời, lúc trước nghe nói chỉ là cảm khái, hiện giờ nhìn thấy ở khoảng cách gần, nàng lại càng thêm cảm khái.
Không phải giả, là thật, cực kỳ thật.
Thịnh Trường Dực tiếp nhận rất nhanh với việc nàng lúc thì đá hoa, lúc thì so chân rồi lúc lại chuyển sang nói tới vấn đề ân ái, cũng rất hài lòng… Đây mới là đứa nhỏ vô lo vô nghĩ mà.
Hắn thật sự coi nàng là trẻ con, vừa là trẻ con vừa là tức phụ, tất nhiên là dung túng. Thái độ của hắn như vậy ảnh hưởng đến nàng, hắn càng dung túng, nàng lại càng càn rỡ.
Hắn rất thích như vậy nha.
Vì thế trong mắt chứa đầy tình ý, Chiết Tịch Lam vốn muốn đợi hắn trả lời, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt này, tim thế nhưng không nhịn không được mà đập mạnh.
Lúc này, hình như đã có đáp án với việc vì sao Hoàng đế bệ hạ lại toàn tâm toàn ý như vậy rồi.
Ò, Thịnh Trường Dực cũng toàn tâm toàn ý với nàng.
Hoàng đế bệ hạ cũng không phải của hiếm lạ đến vậy.
Gần đây Thịnh Trường Dực thông suốt rồi. Vẻ mặt nàng dịu dàng, ánh mắt trông như sao trên trời mà nhìn hắn thì tất nhiên hắn cũng phải có hành động. Vì thế vươn tay ra, chạm vào tay nàng.
Tay đã nắm lấy.
Hai người đi về, nàng lại bắt đầu đá hoa, chỉ có điều là lần này bị người ta dắt tay nên không thể đá quá nhanh, chậm rì rì mà đá, đá cái được cái không.
Vẫn luôn nắm tay tới chính điện Trường Lạc cung của Hoàng hậu, lúc này hai người mới buông tay. Hoàng hậu đã đổi thành tính tình ôn hòa, đang chờ nàng đến.
Trong tay Thịnh Trường Dực không còn bàn tay mềm mại cùng ngón tay thon dài có thể cọ sát qua lại, trong lòng buồn bã mất mát, hơi chưa đã thèm, nhưng Chiết Tịch Lam đã mặt mày hớn hở đi về phía Hoàng hậu, hoàn toàn không mang theo tình nghĩa của hắn, hắn cũng chỉ đành thở dài.
Sau đó từ xa xa liếc nhìn rồi mới trở về.
Thời điểm Hoàng hậu dịu dàng là rất dịu dàng. Hai con mắt dịu dàng nhìn Chiết Tịch Lam, làm cho cả thể xác và tinh thần nàng đều thoải mái.
Nàng lại nghĩ tới Thịnh Trường Dực.
Thật ra hắn rất giống Hoàng hậu. Lúc bên ngoài lạnh lùng cực kỳ giống Hoàng hậu trang nghiêm, lúc nhìn thấy nàng lại mỉm cười dịu dàng, cực kỳ giống hoàng hậu dịu dàng lúc này.
Trông giống như rất mâu thuẫn, nhưng hợp cùng một chỗ, không phải là hai cái tính cách của Hoàng hậu sao?
Nghĩ tới nghĩ lui như thế, Hoàng hậu đã nói một câu gì đó nàng cũng không nghe rõ. Hoàng hậu nhẹ nhàng lắc lắc tay áo của nàng: "Lam Lam?
Chiết Tịch Lam vội vàng xin lỗi, nhưng lại nói ra suy nghĩ của mình với Hoàng hậu: "Điện hạ giống người hơn một chút, không giống Bệ hạ."
Hoàng hậu thông minh, còn có thể không biết ý của nàng sao, bèn thở dài một hơi: "Bệnh này của ta, quả thực là làm hại nó. Ta lúc tốt lúc không tốt, khiến cho nó không thể hưởng thụ sự yêu thương của mẫu thân như một đứa trẻ bình thường."
"Cha nó vừa bận, tính tình vừa xấu, ta không ít lần tức giận với cha nó, nhưng Bệ hạ cũng là một người hay nổi nóng, hai người không hợp nhau."
Đến khi phát hiện đứa nhỏ này có vấn đề rất lớn, nó đã trưởng thành rồi, không cần phụ mẫu yêu thương bảo vệ nữa.
Bà nhỏ giọng nói: "Biết nó để ý đến con, ta đã vui vẻ mấy ngày liền."
Điều này cũng thật không dễ dàng.
Bà tò mò hỏi: "Các con đã đến tuổi rồi, tại sao không thành hôn luôn? Nếu con muốn quản cung vụ hậu cung, làm Thái tử phi cũng có thể quản mà."
Lúc đó còn danh chính ngôn thuận.
Kỳ thực bản thân Chiết Tịch Lam không phải rất có thể nói rõ cái quyết định này. Nhưng nàng biết quyết định của mình không sai.
Nàng cân nhắc nói: "Có thể, có thể là con cảm thấy làm nữ quan trước tốt hơn làm Thái tử phi trước."
Ánh mắt Hoàng hậu lại càng dịu dàng. Bà nói: "Rất lâu rất lâu trước đây, bên cạnh Trưởng công chúa cũng có một cô nương giống con."
Chiết Tịch Lam tò mò: "Là ai ạ?"
Hoàng hậu bùi ngùi: "Đã qua đời rồi. Từ trước đến nay luôn là quá thông minh tất sẽ bị tổn thương, thương thân mất sớm."
Chiết Tịch Lam trầm mặc một hồi rồi nói: "Kỳ thực, sống minh mẫn càng khó hơn ngủ hồ đồ."
Hoàng hậu cũng nói một câu: "Con may mắn hơn cô nương đã mất kia."
Kỳ thực rất ít người dùng hai chữ may mắn lên người Chiết Tịch Lam, nhưng Hoàng hậu nói nàng may mắn, nàng không phản bác mà lại hơi tán thành.
"Người nói đúng, con hẳn là may mắn."
May mắn, không chết thì phải sống.
Nàng chỉ làm cho bản thân sống giống một đứa trẻ hơn.
Ngày hôm sau, nàng nhận được chưởng ấn của nữ quan. Lúc này, đã có rất nhiều lời đồn về việc nàng là Thái tử phi tương lai. Trong một đêm, đã giống như gió thu thổi khắp thành kinh đô, người người đều biết Thái tử chung tình với Chiết Tịch Lam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]