Chiết Tịch Lam thật lâu không lên tiếng. Nàng nghẹn một hơi không thở lên nổi, cũng không ghìm xuống nổi.
Nàng đối với Chiết Tùng Niên, nếu nói tha thứ, vậy thì cũng không có. Sự oán giận ngày này qua ngày khác của a nương cứ quanh quẩn ở trong lòng nàng mãi không đi, thành một cây gai khảm vào tận trong xương cốt, căn bản không cách nào tiêu tan được.
Nhưng nếu nói oán hận, khi biết con người như ông ấy vì a nương a tỷ mà lại trở thành mật hai mặt, không có trung thành, chỉ có báo thù.
Ông ấy cũng từng tham ô, cũng từng phản bội chủ nhân, cũng từng dùng mạng sống đi đánh bạc, hiện giờ cũng là lúc sống chết chưa biết, vì thế khuynh hướng cực đoan, sự oán hận trong lòng nàng đúng là có thật, lại bắt đầu biến hoá thành một loại ai thán, bi thương, theo gió tới mà đi, lại bị gió thổi về, quanh quẩn ở cách đó không xa, không chịu lui đi, nhưng cũng đã xa một chút.
Vào lúc này đây, nàng nói không ra lời an ủi gì đó, cũng nói không ra lời oán hận gì đó nổi, thậm chí nàng còn không muốn hỏi chuyện khác, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, nghĩ tới nghĩ lui, hỏi ra một câu quan trọng nhất: "Cha, vậy lần này cha, có thể sống không?"
Chiết Tùng Niên sao có thể để cho nàng lo lắng được, nghe ra sự lo lắng trong lời nàng nói, vội gật gật đầu, trấn an nàng: "Thái tử điện hạ coi trọng như thế, có thể sống."
Ông cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra được ánh mắt Thịnh Trường Dực nhìn Chiết Tịch Lam sau khi không che giấu.
Nhưng nghĩ đến tấm lòng của Thái tử điện hạ đối với Lam Lam, lại nghĩ đến nhân duyên của nàng. Lần này nhờ điện hạ, một là việc xảy ra đột ngột, sợ nàng tức giận, hai là vì hôn sự của nàng.
Ông áy náy nói: "Lam Lam, cha nghe Điện hạ nói, Nam Lăng Hầu... phủ Nam Lăng Hầu ở bên ngoài đã không thừa nhận hôn sự này nữa."
Nói tới đây, trong lòng dâng lên một sự thấp thỏm bất an cùng đau lòng: "Là cha đã hại con."
Nếu không phải do ông thì hôn sự này hẳn là nhân duyên tốt.
Ông thật sự không ngờ Bệ hạ sẽ chất vấn ngay luôn.
Mỗi một lần đều âm thầm thề phải cho nàng sống cuộc sống tốt đẹp, kết quả mỗi lần đều hại nàng, nàng đã phải chịu tất cả đau khổ của đời người rồi. Mà ông lại không biết mai sau loại chuyện này sẽ còn có nữa hay không.
Có lẽ, người như ông không thể làm quan. Có lẽ, lúc đầu ông thành thật làm một tiên sinh dạy học thì tốt rồi.
Ông cúi đầu, hốc mắt ẩm ướt. Nhưng Chu Cẩm Quân ở bên cạnh lại không buồn, mà lại có phần tức giận: "Nói cho cùng thì nhà chúng ta hiện giờ chỉ nói xử tử một mình cha, còn có ta ở đây đấy, chức quan của ta còn chưa thu lại đâu."
Hắn nói: "Tình hình như thế, Nam Lăng Hầu gia đã gấp rút hủy mối hôn sự này rồi, có thể thấy được cũng là người xu lợi tị hại. Hơn nữa, Ban Minh Kỳ không hề có năng lực chống cự, có gì khác với Phó Lí chứ?"
Hắn lắc đầu: "Mối hôn sự này hủy rồi cũng tốt. Chuyện trên triều đình thay đổi trong nháy mắt, đâu có thể đảm bảo vinh hoa cả đời được. Ngộ nhỡ sau này chúng ta thật sự không ổn nữa, Lam Lam đã thành người của Ban gia, đến lúc đó bị bọn họ giày vò lại càng không tốt, còn không bằng lúc này nhận ra được, cũng để cho bọn họ nhận ra được... Trong lòng hiểu rõ lẫn nhau đi."
Nhưng Chiết Tùng Niên lại lắc đầu: "Lòng người nào vượt qua được khảo nghiệm như vậy, dùng sinh tử của gia tộc trăm năm để đánh cược, dùng đích tử để đánh cược, Nam Lăng Hầu không dám, đại đa số mọi người đều không dám."
Ông thở dài: "Việc này không thể trách bọn họ, chỉ có thể nói là không có duyên phận."
Chu Cẩm Quân nghe xong trầm mặc, sau đó nói: "Lam Lam... Muội nghi ngờ điện hạ không? Việc này vừa xảy ra thì muội với Ban Minh Kỳ đã hủy hôn…"
Chiết Tịch Lam bối rối một lát, lập tức hiểu được ý của hắn, nàng lắc đầu nói: "Sẽ không phải là ngài ấy mưu tính chuyện này, Điện hạ là một người lòng dạ ngay thẳng, tuy rằng... tuy rằng cũng có chút xíu ý đồ không tốt, nhưng ngài ấy sẽ không lấy loại chuyện này ra làm bẫy."
Nàng rất tin tưởng nhân phẩm Thịnh Trường Dực.
Chu Cẩm Quân nói: "Vậy có thể là Bệ hạ không?"
Chiết Tịch Lam dừng một chút mới nói: "Muội cũng không chắc."
Nàng nghĩ tới Bệ hạ trong miệng toàn là lời thô tục, còn có những năm này ông ấy sắp xếp tai mắt ở Thanh Châu, chuyện làm ra đều rất là "không câu nệ tiểu tiết."
Vì thế đến khi nàng ra khỏi nhà lao, lần nữa nhìn thấy Thịnh Trường Dực đang dắt Bá Thương đi đến, vẫn không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: "Cha ta nói, Bệ hạ chất vấn bất ngờ không kịp đề phòng... Điện hạ, chúng ta quen thân, người có thể nói rõ ràng với ta một câu không?"
"Bệ hạ làm như vậy, có phải có một ít nguyên do... Có một ít nguyên do muốn làm cho phủ Nam Lăng Hầu từ hôn?"
Thịnh Trường Dực sửng sốt, sau đó nói: "Quốc gia đại sự như vậy, ta nghĩ hẳn là ông ấy sẽ không đâu."
Chiết Tịch Lam gật đầu: "Vậy người coi như ta chưa nói."
Thịnh Trường Dực đích thân đưa hai người trở về. Sau khi xác định Chiết Tịch Lam an toàn, hắn ngựa không dừng vó chạy về Hoàng thành, túm lấy một thái giám hỏi ngay: "Bây giờ Bệ hạ đang ở đâu?"
Thái giám: "Ở Trường Lạc cung ạ."
Thịnh Trường Dực lại đi Trường Lạc cung. Bên trong, Hoàng đế đang dỗ dành Hoàng hậu uống thuốc.
Gần đây lập thu, trời se lạnh, Hoàng hậu bị cảm lạnh, đột nhiên lên cơn sốt, còn ho khan mấy tiếng nên Hoàng đế cả ngày trông coi ở đây.
Thịnh Trường Dực vén rèm đi vào, trước tiên gọi Hoàng hậu: "A nương."
Hoàng hậu hôm nay là tính tình dịu dàng, uống thuốc trước, sau đó hỏi: "Trên mặt con toàn là mồ hôi, chuyện gì làm cho con nôn nóng như vậy?"
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Còn có thể là chuyện gì, bận rộn việc của Chiết gia thôi."
Hoàng hậu thở dài: "Nhất định là Chiết cô nương rất lo lắng."
Hoàng đế: "Ta lại không muốn giết Chiết Tùng Niên thật, lo lắng quái gì chứ."
Nhưng Thịnh Trường Dực lại hỏi thẳng: "Có phải cha nghĩ như vậy thì có thể khiến cho phủ Nam Lăng Hầu từ hôn không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]