Chiết Tịch Lam thật lâu không lên tiếng. Nàng nghẹn một hơi không thở lên nổi, cũng không ghìm xuống nổi.
Nàng đối với Chiết Tùng Niên, nếu nói tha thứ, vậy thì cũng không có. Sự oán giận ngày này qua ngày khác của a nương cứ quanh quẩn ở trong lòng nàng mãi không đi, thành một cây gai khảm vào tận trong xương cốt, căn bản không cách nào tiêu tan được.
Nhưng nếu nói oán hận, khi biết con người như ông ấy vì a nương a tỷ mà lại trở thành mật hai mặt, không có trung thành, chỉ có báo thù.
Ông ấy cũng từng tham ô, cũng từng phản bội chủ nhân, cũng từng dùng mạng sống đi đánh bạc, hiện giờ cũng là lúc sống chết chưa biết, vì thế khuynh hướng cực đoan, sự oán hận trong lòng nàng đúng là có thật, lại bắt đầu biến hoá thành một loại ai thán, bi thương, theo gió tới mà đi, lại bị gió thổi về, quanh quẩn ở cách đó không xa, không chịu lui đi, nhưng cũng đã xa một chút.
Vào lúc này đây, nàng nói không ra lời an ủi gì đó, cũng nói không ra lời oán hận gì đó nổi, thậm chí nàng còn không muốn hỏi chuyện khác, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, nghĩ tới nghĩ lui, hỏi ra một câu quan trọng nhất: "Cha, vậy lần này cha, có thể sống không?"
Chiết Tùng Niên sao có thể để cho nàng lo lắng được, nghe ra sự lo lắng trong lời nàng nói, vội gật gật đầu, trấn an nàng: "Thái tử điện hạ coi trọng như thế, có thể sống."
Ông cũng không phải kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/3464818/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.