Lòng người bạc bẽo. Chiết Tịch Lam xem được rất rõ.
Dĩ nhiên lúc còn bé sẽ đau lòng, sẽ cả người đầy khuynh hướng cực đoan, nhưng sau khi lớn rồi thì nàng sẽ không bởi vì lòng người bạc bẽo mà tức giận.
… Dù sao thì ngươi cũng phải cho phép người ta tính toán cho bản thân chứ.
Chính nàng cũng rất bạc bẽo.
Chấp nhận cõi đời như vậy, chấp nhận bản thân mình như vậy, mọi việc sẽ nghĩ thoáng ra.
Chiết Tịch Lam tiễn Tiêu Chước Hoa đang khóc đi, còn dặn bà lúc đi phủ Nam Lăng Hầu thì ôn hòa một chút.
"Người ta cũng không sai, lúc con gian nan cũng từng giúp con. Người nói với biểu huynh, con biết chỗ khó của huynh ấy, mong cuộc sống về sau của huynh ấy bình yên tốt đẹp."
Lúc Tiêu Chước Hoa đi suýt chút té ngã, Chiết Tịch Lam đỡ lấy bà nhưng lại làm mình ngã ra ngoài. Vì ngã nên trên tay bị thương, Tiêu Chước Hoa cực kỳ hoảng sợ, cứ như nàng sắp chết rồi, ôm nàng khóc lớn thành tiếng, nhưng Chiết Tịch Lam lại cảm thấy thế này cũng chẳng được tính là cái gì cả.
Tất cả mọi người đều xem nàng như bình hoa dễ vỡ, nhưng nàng không phải. Nàng cười cười: "Không sao ạ."
Thật sự không sao.
Ngược lại nàng còn hơi áy náy. Nàng biết đây là một ván cờ Bệ hạ và Chiết Tùng Niên dụ gian tế Thanh Châu đi ra, nhưng di mẫu không biết, Nam Lăng Hầu gia cũng không biết.
Nàng đứng ở điểm cao của đạo đức, tùy ý đắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/3464817/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.