Thịnh Trường Dực theo Chiết Tịch Lam lên xe ngựa. Hắn không dám không đi theo… Sợ cô nương thật sự tức giận rồi. Tính nàng quật cường, nếu thật tức giận thì đời này cũng sẽ không hòa nhã với hắn.
Nên không dám để cho nàng bực tức. Lúc này cái mặt ôn hoà nhã nhặn cũng không cần nữa, biết là "mẫu thân tốt" làm hắn lộ ngọn nguồn, thế là vừa quấn lấy cô nương theo lên xe ngựa, vừa làm ra vẻ ảo não: "Ta vì tốt cho bà ấy nên mời nàng đi theo bà ấy, kết quả bà ấy lại không có lương tâm, thế nhưng lại nói xấu ta."
Chiết Tịch Lam chỉ bực hắn lừa người, nhưng không tức giận. Đầu óc nàng rất tỉnh táo.
Hắn giả vờ của hắn, nàng vẫn lù lù bất động. Chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn hắn. Nhưng chỉ một cái liếc mắt này, Thịnh Trường Dực đã không dám giả bộ nữa.
Không dám giả bộ, chỉ dám cười. Cả đời hắn cũng chỉ như thế với tiểu cô nương trước mắt này.
Chiết Tịch Lam lại liếc nhìn hắn.
Thịnh Trường Dực cầm trái cây bên cạnh lên, khe khẽ chạm vào tay áo của nàng.
"Lam Lam…"
Hắn nhẹ giọng mỉm cười: "Nàng đừng giận ta, dù rằng ta có bảy phần là làm bộ nhưng lại có mười phần là thật mà. Ta không dám lừa nàng, đây là lần đầu tiên ta động lòng như vậy, cũng không có ai dạy, chỉ có thể học từng chút một."
Rồi sau đó dừng một chút: "Ta chỉ là chưa học tốt thôi."
Chiết Tịch Lam lườm hắn một cái. Trong miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/3464815/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.