Đây là lần đầu tiên Chiết Tịch Lam nhìn thấy Thịnh Trường Dực khóc. Nói như thế nào nhỉ... Thì cũng ngoài há hốc miệng ra rồi sau khi cảm thấy ngạc nhiên lại hơi muốn bảo hắn tự đi về mà khóc.
… Hắn khóc, nàng có thể làm gì chứ? Nàng chỉ càng thêm lúng túng mà thôi.
Không sai. Qua chỉ điểm vừa rồi của hắn, những ý niệm còn chưa thành hình, còn mơ hồ kia của nàng đã có một chút cảm giác đột nhiên tỉnh ngộ.
Đột nhiên tỉnh ngộ, chú trọng là một chữ đột. Nàng không thể vì Thịnh Trường Dực khóc thì phải bỏ đi cái chữ đột này được.
Vì vậy đứng đó do dự, giày do dự vạch đất trên mặt đất, cuối cùng xấu hổ khụ một tiếng, hỏi: "Thế tử gia, thế người, thế người muốn khóc bao lâu ạ?"
Thịnh Trường Dực: "..."
Mặc dù hơi ngoài ý muốn nhưng lại nằm trong dự liệu.
Cái đồ không có lương tâm này.
Hắn khẽ nhíu mày, cũng không lau nước mắt, sau đó mỉm cười nói: "Là ta quấy rầy nàng rồi, nếu nàng có việc thì cứ đi trước đi."
Chiết Tịch Lam à một tiếng: "Vậy thần nữ đi đây."
Nàng giẫm thịch thịch thịch đi được mấy bước, rốt cuộc lương tâm bất an, tiếp sau đó dừng một chút, lại xoay người, nói với hắn một câu: "Thế tử gia, người cần thần nữ gọi Thịnh Sóc đại ca đến không ạ?"
Thịnh Trường Dực: "... Đa tạ lòng tốt của nàng, ta còn chịu được, nàng cứ về đi."
Nhưng Chiết Tịch Lam cũng không dám để cho hắn cứ như vậy mà đi ra ngoài!
Nàng chỉ chỉ mặt hắn, uyển chuyển nói: "Hẳn là bọn họ chưa từng thấy bộ dạng như vậy của người đâu nhỉ?"
Thịnh Trường Dực nhìn nàng, gật đầu: "Chỉ có nàng từng thấy thôi."
Lúc này Chiết Tịch Lam lại có một chút lương tâm rồi: "Thật ra, người như vậy, thần nữ cũng rất bất ngờ."
Thịnh Trường Dực cười nói: "Bất ngờ như thế nào?"
Chiết Tịch Lam nghiêm túc nói: "Thần nữ cảm thấy người càng ngày càng trở nên... Trở nên giống một con người rồi."
Lúc trước mặc dù hắn ôn hòa nhưng cũng giống như không có thất tình lục dục. Hắn có thân phận cao quý, thông minh, có thể đánh trận, có thể vào triều đình, việc hắn làm là đại sự mưu triều soán vị, vấn đề nàng nghĩ không ra thì hắn có thể dễ dàng dạy cho nàng biết, hắn quả là không gì không làm được."
Người không gì không làm được, vậy mà cũng có thể có chuyện không biết, sẽ bởi vì một chữ tình mà khóc thút thít.
Nếu không phải nàng đã từng gặp quá nhiều tình yêu, từng ném quá nhiều khăn tay thì nàng cũng sẽ cảm động.
Thịnh Trường Dực nói ngay: "Vậy ta có thể xin nàng giấu bộ dạng của ta hôm nay đi, không nói cho người khác được không?"
Một chữ giấu khiến Chiết Tịch Lam hơi không thoải mái, nàng suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Thần nữ sẽ giữ bí mật cho người."
Thịnh Trường Dực bèn nhận xét nàng… Lương tâm thì có một chút nhưng không lại không nhiều lắm. Hắn mỉm cười lần nữa, ôn hòa nói: "Lam Lam, đa tạ nàng."
Chiết Tịch Lam muốn nhắc nhở hắn không nên gọi Lam Lam, như thế thật sự rất thân mật, nhưng hắn đã nhượng bộ rất nhiều, nàng do dự một hồi, vẫn không nói ra. Chỉ nói: "Thần nữ cũng phải đa tạ người."
Luôn chỉ dạy cho nàng. Nàng nhận phần ân tình này.
Lúc Thịnh Trường Dực rời đi, Chiết Tùng Niên và Chu Cẩm Quân đi tiễn, hắn còn cười nói: "Người trong nhà cả, không cần tiễn tiếp đâu."
Chiết Tùng Niên đợi hắn đi rồi, còn kỳ quái nói một câu: "Sao ta lại cảm thấy Thế tử gia không vui nhỉ?"
Chu Cẩm Quân cười cười: "Cha, cha lo lắng nhiều rồi. Rõ ràng là Thế tử gia cười mà."
Lúc này đúng lúc Chiết Bá Thương được đón trở về, Chiết Tùng Niên cũng không màng đến Thịnh Trường Dực như thế nào, lại đi hỏi Chiết Bá Thương và Chiết Tịch Lam ở kinh đô như thế nào… Ông không dám hỏi kỹ Chiết Tịch Lam, sợ nàng thấy phiền.
Mà lúc này, Tiêu Chước Hoa và Ban Minh Nhụy cũng phải đi rồi. Cha huynh trở về, về sau Chiết Tịch Lam sẽ sống ở Chiết phủ. Đồ đạc của nàng đã chuẩn bị xong ở hai phủ từ lâu, cho dù ở nơi nào thì cũng đều có đồ hằng ngày để dùng.
Vì thế đêm nay ở lại luôn cũng không việc gì. Không sao cả.
Khế ước bán thân của Xuân Huỳnh và Xuân Phi đã cho Chiết Tịch Lam, cho nên cũng ở lại theo. Bà còn mua cho Chiết phủ mấy vú già, gã sai vặt.
Dường như tất cả mọi thứ đều đã bắt đầu trở nên ổn định. Chỉ có Tiêu Chước Hoa hơi không nỡ: "Từ nay về sau ta với con sẽ phải tách ra ở, nếu có chuyện gì thì nhất định là ta không thể kịp thời chăm sóc con được, chính con phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy nhé."
Chiết Tịch Lam nói thẳng tính toán của mình: "Chúng ta cùng ở trong viện này đi ạ, dù sao thì người trong nhà cũng ít mà."
Nàng đã chuẩn bị riêng viện cho di mẫu và Minh Nhụy tỷ rồi.
Tiêu Chước Hoa cười: "Cha con và huynh con đều không có thê tử, sao ta có thể vào ở được, vô duyên vô cớ để cho người ta nói. Về sau không được nói như vậy với người ngoài."
Nhưng Ban Minh Nhụy nghĩ đến hôm nay Thịnh Trường Dực đã tìm Chiết Tịch Lam nói gì đó, quấn lấy đòi ở lại: "A nương về trước đi ạ, ngày mai con về."
Tiêu Chước Hoa cũng không ép nàng ấy cùng về: "Cũng tốt, tỷ muội các con nói chuyện đi."
Bà sắp đi, Chiết Tùng Niên và Chu Cẩm Quân lại phải tiễn. Hai người đều vô cùng cảm kích Tiêu Chước Hoa, hẹn đến khi trong nhà tu sửa xong sẽ tới cửa thăm hỏi.
Lúc này đã là chạng vạng tối. Cả nhà ăn xong bữa tối, Bá Thương bám lấy Chiết Tùng Niên, Chu Cẩm Quân dẫn theo hai muội muội hóng mát nói chuyện trong sân.
Ban Minh Nhụy bèn hỏi Chiết Tịch Lam đã nói gì với Thịnh Trường Dực.
Tất nhiên là Chiết Tịch Lam không thể nói chuyện Thịnh Trường Dực thừa nhận mến mộ nàng lại còn khóc được, chỉ nói ra lời mà hắn nói với nàng: "Muội cảm thấy ngài ấy nói rất đúng, muội đến thế gian một chuyến, vốn không có chuyện nhất định phải làm, việc muội nhất định phải làm là sống tốt, là làm cho bản thân vui vẻ."
Nàng còn hơi hâm mộ nói: "Thế tử gia thật sự rất thông minh, nếu muội có thể thông minh như ngài ấy thì tốt rồi."
Ban Minh Nhụy trầm mặc một lát: "Vậy muội nghĩ thế nào? Không thành hôn với đại ca ca của ta nữa?"
Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Muội còn phải thương lượng với biểu huynh chút đã mới được, muội không thể quá ích kỷ, nhưng cũng không muốn vì biểu huynh mà thỏa hiệp."
Nàng nói: "Hơn nữa, trải qua một trận chiến như vậy, hẳn là biểu huynh cũng có cuộc sống mà bản thân mình muốn sống. Muội muốn nghe huynh ấy nói về dự định của huynh ấy."
Thay đổi triều đại, trong thời gian mấy tháng, mỗi người đều có cảm ngộ của mình.
Nàng cũng đã chuẩn bị đèn Trường Minh cho mình rồi, chưa chắc biểu huynh không có. Mọi người đều đã trưởng thành lên rất nhiều.
Nàng có con đường của nàng, huynh ấy cũng có con đường huynh ấy phải đi.
Chu Cẩm Quân ngồi một bên lẳng lặng nghe xong, nói: "Cho dù thế nào thì ta cũng đã về rồi, muội chọn cái gì cũng đúng cả, không cần suy nghĩ quá nhiều."
Sau đó hơi phiền muộn nói: "Yên Yên từng nói, con người cả đời này có thể không làm thất vọng chính mình đã đủ tốt rồi. Người như chúng ta có thể không làm thất vọng bao nhiêu người chứ? Xuất thân thấp hèn, luôn phải mắc nợ rất nhiều người, cũng luôn không viên mãn."
Chiết Tịch Lam cười lên, đang cười cười nhưng mắt nàng lại cay cay, ngẩng đầu nhìn trăng, nhẹ nhàng nói: "A huynh, huynh nói xem, nếu a nương với a tỷ cũng ở đây thì sẽ tốt biết bao nha."
Chu Cẩm Quân yên lặng cúi đầu. Thật lâu sau, hắn mở miệng nói: "Trước khi ta ra trận, chưa kịp về nhà một chuyến, cũng chưa thăm mộ của Yên Yên và a nương được."
"Về sau, chắc là ta phải về Vân Châu, đến lúc đó sẽ dời mộ cho a nương với Yên Yên nhỉ? Chôn cất trong vườn nhà mình, ta cũng có thể ngày ngày đi cúng tế."
Chiết Tịch Lam lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Nàng do dự một hồi, vẫn hỏi một câu: "A huynh, huynh... Bảy năm nay huynh có người trong lòng không?"
Nàng cúi đầu: "A tỷ đã qua đời bảy năm rồi, nếu huynh muốn thành hôn, có lẽ a tỷ cũng sẽ vui mừng."
Nhưng Chu Cẩm Quân lại lắc đầu: "Chuyện của người lớn, muội đừng quan tâm."
Sao hắn có thể cưới nữa.
Chiết Tịch Lam rơi xuống một giọt nước mắt: "Nhưng... Nhưng huynh không thể ở vậy cả đời vì a tỷ được, tỷ ấy cũng sẽ đau lòng."
Chu Cẩm Quân lại trấn an nàng: "Không phải vừa nãy Thế tử gia đã nói rồi sao, con người cả đời này, làm gì có chuyện tất nhiên phải làm. Không phải ta ở vậy vì Yên Yên, ta là cảm thấy chuyện nhân duyên, trừ nàng ấy ra, cũng không cần thiết gì nữa."
Nhưng nói tới đây, hắn lại cười cười, nói: "Vả lại, a tỷ của muội đang chờ ta đấy. Lúc trước bọn ta đã từng giao hẹn, bên cầu Nại Hà, ai tới trước thì người đó sẽ chờ trước một chút."
"Ta thường mơ thấy a tỷ muội chờ ta, ngồi ở một chiếc thuyền nhỏ chèo trên sông Vong Xuyên nhìn xung quanh, nàng đang tìm ta."
Chiết Tịch Lam không nhịn được nữa, khóc lớn tiếng. Tiếng nức nở vang lên, Ban Minh Nhụy ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi."
Vừa nói đến chuyện này là lại khó tránh khỏi đau lòng, Chu Cẩm Quân cũng không dám để cho nàng khóc dữ dội như vậy, vội vàng nói sang chuyện khác: "Không phải muội nói Thế tử gia đã tặng muội một con hổ sao?"
Chiết Tịch Lam cũng biết hôm nay là ngày đoàn viên không thể khóc, nàng hít sâu một hơi: "Vâng, tên Tiểu Hoa ạ."
Nàng mới vừa gọi Tiểu Hoa thì đã thấy một con hổ con đáng yêu lăn ra.
Ban Minh Nhụy ôm lấy nó đưa cho Chu Cẩm Quân: "Nó rất bám người, giống như mèo con vậy."
Chu Cẩm Quân lại nhớ tới Chiết Tịch Lam khi còn bé luôn muốn có một con hổ bầu bạn trông nhà, nói: "Thế tử gia.... Rất để tâm với muội."
Chiết Tịch Lam gật gật đầu: "Vâng."
Ban Minh Nhụy không tránh khỏi vì a huynh của mình cũng nói vài câu: "A huynh của muội cũng rất để tâm, huynh ấy còn làm đèn kéo quân cho Lam Lam, thường xuyên mua đồ chơi cho muội ấy."
Chu Cẩm Quân cũng cười nói: "Phải, a huynh muội cũng rất tốt."
Bầu không khí dịu lại, ba người lại bắt đầu chậm rãi nói tới một số chuyện vui.
Bên này cười cười nói nói, một bên khác, Chiết Tùng Niên đang nắm tay Bá Thương dựa vào tường, nước mắt giàn dụa.
Thê tử và con gái đã chết là một cái gai trong cái nhà này. Mỗi lần chạm vào, sẽ đau thấu tim.
Ông cũng không dám khóc thành tiếng, im ắng hít thở mấy hơi, vẫn thở không nổi, lại dẫn Bá Thương đi vào đình nghỉ chân phục hồi tâm trạng một lát, lúc này mới ngồi vào bên cạnh ba tiểu bối, cúi đầu lẳng lặng bóc hạt dưa cho bọn họ.
Tay nghề bóc hạt dưa của Bá là học theo ông, thấy cha bóc, hắn cũng bóc, bóc xong rồi thì lấy lòng bỏ vào tay a tỷ: “A tỷ ăn.”
Chiết Tịch Lam cười rộ lên: “Vậy ta bóc cho đệ một ít, đệ ăn không?”
Bá Thương lắc đầu.
Ban Minh Nhụy trêu hắn: “Không cho ta ăn?”
Bá Thương vội vàng bóc tiếp: “Có ạ.”
Chu Cẩm Vân bèn nói: "Cha, ngày mai chúng ta đi Minh Giác Tự thắp nén hương cho a nương với Yên Yên đi.”
Chiết Tùng Niên gật đầu: "Con không nói, ta cũng định nói."
Khô khan nói xong, lại không biết nói gì nữa, vì thế dứt khoát im lặng. Nhưng Chiết Tịch Lam lại đột nhiên tò mò hỏi: "Cha, cha để Thế tử gia dẫn con tới kinh đô, từng xin ngài ấy cho con tham dự vào chuyện của Tần gia sao ạ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]