Đây là một vở kịch đã được vạch kế hoạch hai mươi năm.
Bắt đầu từ hai mươi năm trước, người của Vân Vương đã đến bên cạnh Thanh Châu Vương. Dùng lời Thịnh Trường Dực giải thích với Chiết Tịch Lam lúc sau thì tất cả những điều này đều là ngoài ý muốn.
Hai mươi năm trước, Vân Vương chỉ muốn sắp xếp một tai mắt vào bên cạnh Thanh Châu Vương. Ai biết tai mắt "thăng thế khả quan," được Thanh Châu Vương ưu ái, từng bước thăng lên, thăng tới vị trí tổng đốc binh mã hiện tại.
Mười năm trước, Thanh Châu Vương đã muốn phản, cho nên ông ta muốn tích góp binh lực và nhân tài. Sau khi Vân Vương biết tin thì đã suy xét, triệu tập tâm phúc bắt đầu thương lượng kế hoạch, cuối cùng nhất trí quyết định ủng hộ quyết định của Thanh Châu Vương.
Ông ta muốn binh lực thì đưa binh lực cho ông ta, ông ta cần nhân tài thì đưa nhân tài cho ông ta. Khi đó tai mắt đã ở bên cạnh Thanh Châu Vương mười năm, rất được coi trọng, vì thế người này đã lần lượt tiến cử từng nhân tài mà Vân Vương cho.
Người này còn đề phòng rắc rối có thể xuất hiện, sợ bản thân bại lộ, tương lai người mà mình tiến cử cũng sẽ bị giết toàn bộ, thế là lại bỏ ra mấy người để cho Thanh Châu Vương, thế gia vọng tộc bản địa Thanh Châu đi phát hiện.
Những người này cuối cùng đã trở thành "kẻ thù chính trị" của ông ta. Cứ như vậy, hai nhóm người phối hợp, giết chết, giáng chức, lôi kéo những người trung dũng thật sự bên cạnh Thanh Châu Vương, cuối cùng đã thành cục diện hiện giờ.
Sau đó là nước cờ thứ hai, từ nhỏ Thịnh Trường Dực tiến vào trong quân đánh trận, đã có chiến danh, năm năm trước hắn đầu phục Tứ Hoàng tử, lại thuyết phục Trưởng công chúa Khang Định ủng hộ Vân Vương, từ năm ngoái khi hắn vào kinh đến nay, hai người đã trợ giúp Tứ Hoàng tử diệt trừ phế Thái tử, đăng cơ làm vua, lấy được sự tín nhiệm của Tân đế, lại bởi vì Thịnh Trường Dực giỏi đánh trận, Yến Hạc Lâm bởi vì ốm đau không thể ra trận, trong triều bởi vì cung biến tổn thất rất nhiều tướng lĩnh không có người có thể dùng, Vân Vương và Thanh Châu địa thế tương tự và đủ loại nguyên nhân khác, làm cho Thịnh Trường Dực có được quyền dẫn binh xuất chiến.
Mưu đồ như vậy, thế nên việc tạo phản Thanh Châu Vương cẩn trọng đi sớm về tối chuẩn bị đã mười năm lại cứ như thế bị phụ tử Vân Vương hái quả.
Vở kịch này cũng đã hạ màn.
Mà lúc này, Chiết Tịch Lam đứng ở trên tường thành cùng Trưởng công chúa còn không biết nhiều như vậy, nàng chỉ là nhìn sự biến đổi lớn phía dưới, lại thấy Trưởng công chúa Khang Định và Vân Vương nhìn nhau cười, sau đó vừa cúi đầu đã thấy Thịnh Trường Dực ghìm chiến mã, cầm đại đao, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.
Lúc xác định nàng cũng nhìn thấy hắn, khóe miệng càng ngày càng cong, miệng khẽ đóng khẽ mở, rồi sau đó im ắng nói: "Yên tâm."
Chiết Tịch Lam ngẩn người, rồi sau đó cũng cười cười, nhưng còn cười mà giọt nước mắt lại lăn ra.
Từ tháng hai đến bây giờ, nàng chưa từng yên tâm ngủ được một khắc.
Chu gia a huynh, Chiết Tùng Niên, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm, còn có người quen biết ở Vân Châu Thanh Châu, nàng cũng sẽ suy nghĩ bọn họ thế nào rồi.
Nàng từng gửi thư cho Chu gia a huynh và Chiết Tùng Niên nhưng vẫn luôn không có hồi âm, chiến tranh nổi lên khắp nơi, cũng đã sắp mất nước rồi, tất cả mọi người đều nóng nảy bất an, lo nghĩ khó ngủ, nàng cũng giống vậy. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nàng ép bản thân phải giữ bình tĩnh, mấy tháng qua người cũng đã gầy đi nhiều.
Nàng không sợ chết nhưng nàng muốn sống thật tốt, muốn người quen đều bình an yên ổn. Lúc nàng theo Trưởng công chúa đi đến tường thành còn nghĩ, trước lúc rời đi nàng nên nói với di mẫu về đèn Trường Minh ngọc lưu ly mà mình mua… Là nàng lén mua, không dám để cho di mẫu biết, sợ bị mắng.
Nàng cũng đã từng đốt đèn Trường Minh cho nhiều người như vậy rồi, lần này đốt cho mình một cái đắt tiền nhất cũng là nên được. Ai ngờ thế nhưng lại có bước ngoặt như vậy, xem được một vở kịch như thế.
Nàng đứng ở trên tường thành, mấy tháng chưa từng khóc, lúc này một khi đã thả lỏng thì giọt nước mắt rơi xuống tí tách, hoàn toàn không dừng được.
Nàng đang cúi đầu, Trưởng công chúa không thấy nhưng Thịnh Trường Dực nhìn thấy, lúc này cửa thành mở rộng ra, hắn xuống ngựa leo lên tường thành, nhìn nàng không giống ấm ức khổ sở cũng không giống vui mừng mà khóc, trong lúc nhất thời, thế nhưng lại không biết nói gì.
Sau đó suy nghĩ một chút rồi đưa thanh đao mình dùng giết địch mấy tháng qua tới trong lòng nàng: "Xin lỗi."
Hắn gạt nàng, cũng giấu diếm nàng.
Chiết Tịch Lam lắc đầu, chuyện này không có cách nào để trách móc được. Đây không phải trách nhiệm nàng đi gánh vác được, cũng không phải việc nàng có thể đi trộn lẫn vào được.
Hiện giờ hắn thắng rồi, nàng có thể sống, bọn họ có thể sống, tất cả mọi người đều có thể sống, đã là kết cục tốt nhất.
Nhưng vẫn muốn khóc. Trưởng công chúa lại thở dài nói: "Nàng đã không vui mấy tháng nhưng ta lại không thể nói cho nàng biết, hôm nay vốn muốn mang nàng đến xem chuyện đêm dài sẽ sáng, ai ngờ vậy mà lại chọc cho rơi nước mắt."
Đại quân đã rút một ít ở bên ngoài thủ thành, Vân Vương muốn xuất cung đi phủ Vân Vương nên hô lớn lên phía trên cổng thành một câu: "Thịnh Trường Dực, cái đồ cún con nhà ngươi, tai ù rồi hả, còn ở chỗ đó mà lề mề, chúng ta giết cái đám chết tiệt này rồi, phải đi nghênh đón Bệ hạ về kinh."
Mấy câu nói này dùng tiếng địa phương Vân Châu, Chiết Tịch Lam đã ngay tức khắc nghe hiểu được. Nàng chớp chớp mắt, hơi khiếp sợ, ngay cả nước mắt cũng quên chảy. Ngược lại là Thịnh Trường Dực, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, nói với nàng: "Kinh đô an toàn, cha ngươi an toàn, a huynh ngươi cũng an toàn, ít ngày nữa sẽ đến kinh đô, lúc đó thì ngươi có thể ở được trong nhà của chính mình rồi."
Trước khi đi còn nói: "Dọc đường đi ta đã thu không ít đồ mới lạ, có thể bán được không ít bạc, nghĩ ngươi thích nên kêu người thu vào, đến lúc đó tặng cho ngươi."
Hắn vội vã mà đi, Chiết Tịch Lam mù mờ đi về nơi ở nhà họ Tiêu. Trên phố đánh chiêng, từng nhà đóng kín cửa nhưng cũng biết Thanh Châu Vương bị giết, Vân Vương cần vương hộ giá đã đến, Đại phu nhân và Tiêu Chước Hoa vừa thở phào một hơi, nàng lại ôm một thanh đao loang lổ vết máu về nhà, doạ cho hai người sợ tới mức lại suýt ngất đi.
Chiết Tịch Lam bỏ qua việc ngẩn người bàng hoàng cùng buồn phiền, vội vàng nói ra hết tất cả những gì trông thấy một lượt: "Thanh Châu Vương bị giết, Vân Vương nói muốn đi cần vương, nghênh đón Bệ hạ vào kinh."
Nhưng ngay cả Bá Thương cũng hiểu là Tân đế không sống được. Ban Minh Kỳ và Ban Minh Thiện đều trầm mặc, Ban Minh Thiện căm giận vỗ trên mặt bàn một cái: "Đây là coi người trong thiên hạ là kẻ ngốc sao! Vân Vương là kẻ phản nghịch!"
Tiêu Chước Hoa vội bịt miệng hắn, oán hận nói: "Con muốn khiến cho người trong nhà đều phải cùng con đi chết sao?"
Cả khuôn mặt Ban Minh Thiện đỏ lên: "Nhưng mà a nương, giang sơn tốt đẹp đã bị ham muốn cá nhân của bọn họ quấy đục, xảy ra trận chiến loạn này có bao nhiêu người phải chết đi, chỉ trong thành kinh đô đã chết bao nhiêu người rồi!"
"Chẳng lẽ mạng của bọn họ thì không phải mạng sao? Bọn hắn xưng vương, bách tính gặp nạn, rõ là trơ trẽn."
Người ở trong phòng đều trầm mặc, không ai muốn đối mặt với những lời nói trung nghĩa này của hắn, đặc biệt là Chiết Tịch Lam.
Bởi vì… Bởi vì khi nàng bình tĩnh trở lại thì phát hiện hình như sau trận chiến này bản thân mình sẽ phát đạt.
Nếu Vân Vương làm Hoàng đế thì Thịnh Trường Dực là Thái tử nhỉ? Vân Vương chỉ có một nhi tử như vậy thôi.
Trưởng công chúa vốn đã cao quý, cứ như vậy thì lại càng cao quý hơn.
Quan hệ của nàng với bọn họ đều không tệ.
Vả lại, cha nàng là người của Vân Vương, nghĩ kỹ lại, cha nàng được phái đi Thanh Châu thì hẳn là người hữu dụng. Lại có Chu gia a huynh, vừa rồi Thịnh Trường Dực nói a huynh của nàng sắp đến kinh đô, có phải cũng sẽ được thăng chức hay không?
Nàng càng tính toán càng vui mừng, chuyện khác thì thôi đi, nhưng Chu gia a huynh nhiều năm không về, lần này rốt cuộc cũng sắp được đoàn tụ, lòng nàng trở nên kích động, tính làm thêm cho huynh ấy mấy đôi giày và xiêm y.
Nhưng cả gian nhà trông buồn rầu u ám, nàng cũng không nên lộ ra vẻ vui mừng, chỉ có thể lén che giấu, nói: "Không biết Đại bá phụ như thế nào rồi, hy vọng bá phụ không sao."
Ngày thường Đại phu nhân cũng hay mắng Nam Lăng Hầu nhưng hiện giờ lại là cả ngày lẫn đêm không ngủ được, bà không kìm được mà mắng Tân đế: "Tự mình đi thì đi đi, cứ phải ép bọn họ đi."
Lần này tốt rồi, Tân đế không có khả năng quay về, cũng không biết Nam Lăng Hầu như thế nào. Sau đó tỉnh táo lại: "Lam Lam, con, con mau đi nhờ Trưởng công chúa, để bà ấy nói giúp chúng ta một chút, Đại bá phụ của con cũng là người có quan hệ tốt với Vân Vương Thế tử, ông ấy, ông ấy không hai lòng."
Chiết Tịch Lam lại nói: "Lúc về con đã nói với Trưởng công chúa Khang Định rồi, Trưởng công chúa cũng đã đồng ý. Đại bá mẫu, người yên tâm."
"Nhưng mà đao kiếm không có mắt, chỉ có thể hy vọng đại bá phụ tự bảo trọng một chút."
Đại phu nhân lại khóc nói: "Xưa nay ông ấy vẫn luôn may mắn, nhất định lần này cũng sẽ ổn thôi."
Mấy tháng nay Ban Minh Kỳ xem như là đã trưởng thành rất nhiều, cũng đã chững chạc, không suy nghĩ ở ẩn, làm ẩn khách trong núi gì đó nữa, lần đầu tiên hắn hiểu rõ trách nhiệm của bản thân như vậy.
Phụ thân không ở đây, hắn chính là trụ cột trong nhà, cần gánh vác về tính mạng, sự an khang, sự vui vẻ của người cả nhà.
Hắn đã trầm tĩnh rất nhiều, chỉ là vẫn còn thích xem quẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]