Bốn nam nhân một vở kịch, mặc dù bốn người không một ai nói chuyện, nhưng giữa ánh mắt đối diện nhau, đều là sự bất hòa rõ ràng.
Dù là Yến Hạc Lâm, lúc này nhìn Thịnh Trường Dực cũng có vài phần phức tạp sâu xa.
... Không phải đã nói là diệt trừ Tùy Chuẩn trước rồi mới dựa vào bản lĩnh cầu hôn cô nương sao? Sao ngươi đây còn lén lút nói chuyện.
Có điều mới vừa bất mãn thì đã thấy Ban Minh xấu hổ chống một cây nạng chậm rì rì đi ra từ phía sau Thịnh Trường Dực.
Dáng vẻ chật vật không chịu nổi, trên mặt đỏ bừng, có lẽ chính hắn cũng cảm thấy trốn ở sau lưng Thịnh Trường Dực không được tính là một nam nhân.
Yến Hạc Lâm cười nói với hắn một câu: "Minh Kỳ, ngươi đây là cùng cô nương... Cùng Chiết cô nương tới gặp Vân Vương Thế tử gia?"
Một câu, vừa nói Thịnh Trường Dực lại vừa nói Ban Minh Kỳ.
Thịnh Trường Dực liếc nhìn hắn một cái: "Vậy ngươi thì sao? Sao ngươi lại đến?"
Yến Hạc Lâm liền ngậm miệng.
Không sai, hắn cũng lòng mang ý xấu, cũng làm sau lưng Thịnh Trường Dực.
Duy chỉ có Tùy Du Chuẩn sau khi quét qua trên người cả ba mới đứng ở một bên quái gở nói: "Ta tưởng trên đời này chỉ có hai vị Bồ Tát, hiện giờ nghĩ lại, thế nhưng vẫn còn có vị thứ ba."
Ban Minh Kỳ biết chuyện hắn đang nói là chuyện mình cùng biểu muội tới gặp Thịnh Trường Dực, trong lòng không vui.
Lúc bốn người không có đứng cùng nhau hắn còn không thấy, đến hiện tại ở cùng một chỗ rồi, đột nhiên hắn lại cảm thấy hơi tự ti. Ở trong bốn người này, đúng là hắn kém nhất.
Khi con người ta so sánh mình với những người khác, thường có chút suy nghĩ u ám.
Ban Minh Kỳ tự nhận bản thân là quân tử, nhưng vào giờ này khắc này, hắn cũng không thể không thừa nhận là hắn vô cùng hy vọng toàn bộ mấy người trước mắt này đều gặp phải bất trắc.
Tuy ý nghĩ đó chỉ thoáng qua nhưng cũng khiến cho hắn kinh ngạc. Hắn hoàn hồn lại, cái ý nghĩ thâm độc chưa bao giờ có này cũng chưa hề tiêu tan.
Hắn thuận theo giọng điệu này nói với Tùy Du Chuẩn: "Tùy đại nhân, làm người thường mang thiện tâm, cho dù không làm Bồ Tát được nhưng cũng có thể được mỹ nhân về."
Chỉ mấy câu, Chiết Tịch Lam đã biết bọn họ đang nói chính mình. Nàng sờ sờ mũi, có hơi bất đắc dĩ, từ sau lưng Thịnh Trường Dực đi đến bên cạnh Ban Minh Kỳ, kiên định bày tỏ lập trường của mình với Yến tướng quân và Tùy Du Chuẩn.
Như thế như vậy, lại biến thành Ban Minh Kỳ đứng ở giữa nàng và Thịnh Trường Dực.
Ban Minh Kỳ nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Thịnh Trường Dực, rồi sau đó cùng nàng không biểu cảm nhìn Yến Hạc Lâm và Tùy Du Chuẩn ở trước mặt, nhìn một chút, cái ý nghĩ đột nhiên xuất hiện kia bỗng không còn nữa.
Hắn còn thấy hơi buồn cười.
Ba nam nhân trước mặt này, một người khép miệng lại, biểu muội đến bây giờ vẫn còn không biết ý muốn của hắn. Một người bởi vì gia thế quá tốt thân phận quá cao mà bị từ chối, một người... tất cả là tự mình gây ra, trên người quanh quẩn một sự oán hận khiến bản thân không thể thoải mái, không thể giải quyết, nên lấy biểu muội để làm bè, chọc biểu muội tức giận.
Chỉ có chính mình, đứng ở vị trí bất bại. Gia thế vừa vặn tốt, còn có khuyết điểm "khắc thê", có tài năng, tính tình đơn giản, biểu muội thích.
Cho nên, hắn từ ti cái gì chứ. Người cần phải tự ti là bọn hắn.
Nghĩ thông suốt như vậy, thậm chí hắn còn nhàn hạ thoải mái trêu chọc vài câu: "Hôm nay ta cùng biểu muội tới tìm Thế tử gia nhờ dạy cung tên."
Hắn cười cười: "Thế tử gia, ngài là người tốt, còn mong ngài vui lòng dạy bảo."
Hai chữ người tốt, lại nói đến vô cùng nặng.
Sắc mặt Thịnh Trường Dực trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía Ban Minh Kỳ.
Ban Minh Kỳ vốn chỉ là trêu chọc... Ngươi cũng đã ngấp nghé vị hôn thê của ta rồi, ta còn không thể nói vài câu?
Nhưng bị âm u nhìn như vậy, khiến cho trong lòng hắn hơi khó chịu, hắn dứt khoát không sợ, nói: "Thế tử gia, ngài đừng nhìn ta như vậy, hôm nay biểu muội còn nói với ta, ngài là một người tốt."
"Ngài tặng nàng cung của Tiên đế, ở trong Minh Giác Tự còn tặng nàng đại đao với thư tịch, nàng thường lấy ra chiếu theo để luyện đao... Ở trong lòng biểu muội và ta, ý tốt của ngài thật sự là còn không nhẹ."*
Lúc này Chiết Tịch Lam vẫn không nghe ra được cái gì. Nàng còn gật đầu theo nữa.
Chủ yếu là Ban Minh Kỳ có một khuôn mặt quân tử, trước nay nói chuyện làm việc đều lương thiện, nào có từng quái gở, quái gở mồm miệng nham hiểm là việc của Tùy Du Chuẩn.
Nàng không có nghi ngờ biểu huynh, cũng không có nghi ngờ Thịnh Trường Dực, nghĩ tới còn muốn hỏi ra một chút một hai ba bốn ở chỗ Thịnh Trường Dực, còn muốn nhờ vào thế lực của hắn đi làm việc, nên sau khi biểu huynh nói xong đã tiếp lời một câu: "Thế tử gia, lần này lại phải nhờ ngài giúp đỡ rồi."
Xin người khác giúp đỡ, nói một chút lời hay là không sai.
Tùy Du Chuẩn phụt một tiếng bật cười.
Yến Hạc Lâm cũng không ngờ Ban Minh Kỳ đột nhiên lại làm ra một màn như vậy, cũng bật cười theo.
Thịnh Trường Dực không nói một từ, chỉ là mi tâm càng lúc càng thấp.
Ban Minh Kỳ càng đánh càng hăng, lúc này thấy mọi người ở đây cũng không có người ngoài, dứt khoát nghiêng đầu, tình ý miên man nhìn biểu muội một cái, dùng thân phận chủ nhà mở miệng, nói: "Mấy vị tới đây, là đến tìm Thế tử gia? Vậy ta với biểu muội không quấy rầy nữa, chỉ có thể ngày mai lại đến thỉnh giáo Thế tử."
Hắn trái một câu biểu muội, phải một câu ta với biểu muội, tâm tư rõ rành rành, lúc này, ngay cả Yến Hạc Lâm cũng không có lòng dạ xem chuyện cười của Thịnh Trường Dực, Tùy Du Chuẩn lại nói thẳng một câu: "Nói ngươi là Bồ Tát, ngươi còn sinh ra tính phản nghịch."
Ban Minh Kỳ: "Ba nén nhang trước mặt Phật, ta thường cầu nguyện cả đời mình suôn sẻ."
"Có lẽ Phật tổ nghe thấy được, bằng lòng cho ta và biểu muội nhân duyên tốt đẹp."
Chiết Tịch Lam cực kỳ xấu hổ. Nhưng không phải lời biểu huynh nói có vấn đề, mà là sau khi biểu huynh nói xong, ngay tức khắc nàng đã nhận được sự bi thương trong ánh mắt mà tướng quân nhìn về phía nàng, sự oán giận của Tùy Du Chuẩn càng nặng, mà ngay cả Thịnh Trường Dực, ánh mắt cũng lộ ra một tia kiểu khác.
Nàng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, ho một tiếng, cảm thấy hôm nay thật sự không phải một thời cơ tốt để nói chuyện. Vậy thì dứt khoát không nói nữa.
Đi trước đi! Ở chỗ này nghe mấy người bọn hắn nói chuyện, bản thân sẽ giảm thọ.
Đây là lần đầu tiên Chiết Tịch Lam gặp loại cảnh ngộ này... Lúc trước đều là một người ứng phó một người, lần này gom lại ba người, bên cạnh còn có một Thịnh Trường Dực vừa là sư phụ vừa là bằng hữu, nàng hết sức cảm thấy đây không phải một thời cơ tốt để nói chuyện.
Vì thế muốn nhanh chạy lấy người, Ban Minh Nhụy hãi hùng khiếp vía đứng ở một bên xem, cả người đơ ra.
Cái này, cái này, cái này còn kịch tính hơn xướng hí khúc.
Lúc trước chỉ nghe biểu muội nói nàng còn không cảm thấy có cái gì, hiện giờ thấy ánh mắt mấy nam nhân này đều giống như muốn ăn luôn muội ấy đi, lập tức cảm thấy cái việc một năm ném một cái khăn tay không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Nàng vừa bội phục lại vừa cảm khái, thấy biểu muội nhìn nàng, vội vàng nói: "Đúng đó, sắc trời không còn sớm, chúng ta về trước đi."
Chiết Bá Thương liền nhảy từ trên người Thịnh Sóc xuống, nhét cho cả Thịnh Trường Dực và Yến Hạc Lâm một bao hạt dưa: "Thường xuyên qua lại ạ."
Sau đó muốn chạy đi, lại bị bàn tay lớn của Tùy Du Chuẩn xách một cái, xách lên cao, vẻ mặt hờ hững cướp hết tất cả hà bao trong tay.
Chiết Bá Thương dám giận không dám nói, giãy dụa mấy cái rơi xuống mặt đất, vội vàng chạy đến trốn sau lưng a tỷ.
Ban Minh Kỳ chống nạng muốn cùng biểu muội và Tam muội muội rời đi, không hề ham chiến... Hôm nay chiến thắng áp đảo, quả thật sảng khoái, nhưng nếu tiếp tục múa mép khua môi nhất định sẽ bị thua.
Lấy một địch ba, còn là ba người lợi hại hơn mình, chắc chắn không thắng được.
Vậy thì thấy tốt liền thu.
Cả nhà muốn chuồn đi, ai ngờ vừa muốn đi, lại đột nhiên nghe thấy Thịnh Trường Dực mở miệng: "Chiết cô nương."
Chiết Tịch Lam nghe vậy tự nhiên quay người: "Vâng?"
Thịnh Trường Dực lấy cây cung bảo thạch của mình ra, bảo thạch sáng nạm ở phía trên, phản chiếu ra ánh sáng, diễm lệ chói mắt.
Chiết Tịch Lam nhìn ngây người trong nháy mắt, rồi sau đó chớp chớp mắt: "Thế tử gia... Người đây là..."
Đây là muốn tặng nàng?
Mặc dù nàng thích, nhưng nàng đã có cung rồi. Hơn nữa, hiện giờ Ban Minh Kỳ đã bộc bạch tấm lòng với nàng, ở trước mặt hắn, không thể nhận đồ của nam nhân khác.
Nàng có phẩm hạnh của chính mình.
Nàng tiếc nuối nói: "Thần nữ đã có một cây cung tốt rồi, thôi vậy ạ."
Thịnh Trường Dực: "Không phải đưa cho ngươi, là cho Bá Thương."
Chiết Bá Thương kinh ngạc vui mừng nhìn về phía hắn: "Cho đệ?"
Hắn cũng thích bảo thạch lắm.
Hắn nhìn a tỷ: "A tỷ, đệ có thể có nhận không?"
Chiết Tịch Lam khẽ gật đầu: "Đồ Thế tử gia tặng thì đệ cứ nhận, đến lúc đệ trưởng thành rồi nhất định phải báo đáp ngài ấy thật tốt."
Ban Minh Kỳ nhịn không được cười ra tiếng, Yến Hạc Lâm cũng cong mắt lên, nói: "Cô nương, nàng nói Thế tử gia cứ như một người già vậy."
Hắn mở miệng, cũng không xem kịch nữa, chỉ nhìn chăm chú vào mắt nàng nói: "Hôm nay không phải ta đến tìm ngài ấy mà là đến tìm nàng."
Hắn nói: "Ta muốn nói với nàng một chuyện rất quan trọng."
Chiết Tịch Lam do dự.
Kỳ thật lúc này nàng không biết tướng quân muốn nói gì.
Nàng cảm thấy mình đã nói rõ với tướng quân, tính tình tướng quân như vậy, hẳn là sẽ không dây dưa. Nhưng tướng quân trịnh trọng như thế, khiến cho nàng không biết làm sao để từ chối, ngộ nhỡ là chuyện lớn thì sao?
Chuyện ở kinh đô thay đổi trong nháy mắt, nàng sợ bỏ lỡ chuyện quan trọng gì đó.
Nàng do dự gật đầu, hỏi tướng quân: "Biểu huynh có thể nghe không?"
Yến Hạc Lâm lắc lắc đầu.
Ban Minh Kỳ đứng ở một bên liền hít sâu một hơi, nói trước: "Tướng quân, quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm. Không có chuyện gì không thể nói với người khác."
Lại nói: "Có điều tướng quân khăng khăng như thế thì xin mời tướng quân cùng ta đi về ngồi nói đi, lúc đó ta lại đi ra. Tuy hôm nay nắng đẹp, nhưng bên ngoài cũng lạnh, nếu biểu muội nhiễm phong hàn thì không hay."
Nói cái gì cũng vô dụng, chỉ cần biểu muội ý chí kiên định thì hắn sẽ không sợ. Nhưng mà tướng quân làm việc cũng càng ngày càng khiến người ta khó chịu.
Chuyện đã định xuống rồi, còn giãy dụa cái gì vậy?
Quay về phải nói với cha nương một chút, định xuống việc hôn nhân cho thỏa đáng trước.
Chiết Tịch Lam nghe Ban Minh Kỳ nói như vậy, nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu.
Ở trong lòng nàng, có thể gián tiếp làm phiền tướng quân, thứ nhất, hắn là người tốt. Thứ hai, hắn liên thủ với Thịnh Trường Dực, không chỉ vì nàng.
Nhưng mà bây giờ nói chuyện riêng, thì sẽ dây dưa càng ngày càng sâu.
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hay là thôi đi."
Yến tướng quân lại không chịu từ bỏ: "Ta chỉ nói một lần, nàng nghe ta nói một lần là được."
Chiết Tịch Lam vô cùng kinh ngạc.
Từ trước đến nay tướng quân luôn là người nho nhã, sao hôm nay dồn ép từng bước một như vậy.
Điều này khiến cho nàng dâng lên cảm giác bức bách.
Nàng không kìm lòng được mà nhíu mày, trong mắt loé lên sự đề phòng. Yến Hạc Lâm liền ảo não một tiếng, lui về phía sau một bước, rồi sau đó tháo đại đao trên người mình ra vứt xuống đất.
Lúc đầu Chiết Tịch Lam còn nghi hoặc, sau đó lại thấy hắn đột nhiên cởi bỏ khôi giáp, ném xuống đất đất.
Sau khi về kinh hắn vẫn luôn mặc thường phục, hai ngày này tới săn thú nên mới mặc khôi giáp, kết hợp với đại đao nhẹ nhàng linh hoạt.
Ném đao bỏ giáp như thế, hắn cũng nhỏ giọng nói: "Ta không hề có ác ý, chỉ là sốt ruột."
Tùy Du Chuẩn ở một bên nhìn, chỉ thấy mi tâm Chiết Tịch Lam từ từ buông lỏng.
Sau đó, nàng khẽ gật đầu.
"Được... Ta tin ngài."
Tùy Du Chuẩn cười nhạo: "Khổ nhục kế như thế, nàng tin?"
"Yến Hạc Lâm, ngươi được đấy, ba mươi sáu kế lại dùng trên phương diện này."
Hắn bàng quan toàn bộ quá trình, đột nhiên phát hiện được một bí mật. Cái cô nương không có lương tâm này, không chỉ ghét hắn ép buộc, mà là ghét tất cả sự ép buộc.
Hắn hào hứng, lui về sau một bước, không hề nhiều lời.
Chiết Tịch Lam khẽ gật đầu với Thịnh Trường Dực, cùng Yến Hạc Lâm và hai người Ban gia rời đi.
Trên đường đi về, nàng không căng thẳng như vậy, nhớ tới sự khác thường vừa rồi của Thịnh Trường Dực, trong lòng cảm thấy rất là khó hiểu, có một ý nghĩ hoang đường dâng lên, bắn tung tóe trong lòng.
Lúc nãy, biểu huynh và tướng quân giống như là đang nhằm vào Vân Vương Thế tử. Chuyện của hiện giờ, nàng không thể không suy nghĩ nhiều.
... Chẳng lẽ, Vân Vương Thế Tử gia thích nàng?
Nàng cũng không phải một người ngu dốt, trong chuyện tình cảm, nàng càng nhạy bén. Chưa từng nghi ngờ Vân Vương Thế tử, thứ nhất là nàng và hắn được tính là quen biết từ thuở nhỏ.
Thứ hai là, nàng coi Thịnh Trường Dực như sư phụ, là trưởng lão, hay hoặc là huynh trưởng dẫn đường. Mà bên trong ánh mắt Thịnh Trường Dực nhìn nàng, cũng không có tình cảm mà nàng quen thuộc.
Tình yêu là chiếm hữu, là nảy mầm, là càng không thể kiểm soát, giống như biểu huynh, giống như tướng quân, thậm chí giống như Tùy Du Chuẩn.
Mà tình cảm của Thịnh Trường Dực, nàng nhìn không ra.
Nàng trầm ngâm suy nghĩ, làm Ban Minh Kỳ ở một bên nhìn vô cùng lo sợ. Hắn hỏi: "Muội nghĩ cái gì vậy?"
Chiết Tịch Lam lẩm bẩm nói: "Đang nghĩ Vân Vương Thế tử gia... có phải là..."
Ban Minh Kỳ ngay lập tức tiếp lời: "Có phải là thích muội không?"
Chiết Tịch Lam ngơ ngác ngẩng đầu.
Ban Minh Kỳ nói: "Muội hiểu lầm rồi, Vân Vương Thế tử là người tốt, ngài ấy đã từng nói với chúng ta, chỉ nể tình phụ thân muội mà đối tốt với muội thôi."
Sau đó nhìn về phía Yến Hạc Lâm đi theo bên cạnh.
Yến Hạc Lâm: "..."
Hắn cười cười: "Phải, ngài ấy là người tốt, chúng ta đều biết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]