Chiết Tịch Lam vốn chỉ vào hôm nay mới nghi ngờ Thịnh Trường Dực. Từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ về mình và hắn theo hướng quan hệ mến mộ, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ ném khăn tay cho hắn.
Nàng nghĩ như vậy thì cho là Thịnh Trường Dực cũng như thế.
Hơn nữa, lui một vạn bước mà nói, hắn là Vân Vương Thế tử, là con nối dõi duy nhất của Vân Vương. Nếu như hắn muốn cưới thê, thì còn phiền phức hơn Yến Hạc Lâm, thê tử hắn cưới cũng quý giá hơn.
Nàng không phải cái người quý giá kia.
Không phải tự xem thường mình, mà là sinh ra đã như vậy, nàng không thể từ khi sinh ra đã đứng trên mây, cho nên cũng chỉ là cố gắng rũ bỏ cát bụi trên người, không nghĩ đến việc bắc thang muốn trèo lên mây đứng cùng với hắn.
Nếu có một ngày, nàng muốn bò lên trên mây, cũng là bởi vì nàng muốn làm một người tốt hơn chứ không phải vì rể quý như Thịnh Trường Dực và Yến Hạc Lâm.
Cho nên sau khi nghe Ban Minh Kỳ và Yến Hạc Lâm nói Thịnh Trường Dực không có tâm tư này, thì đã thở phào nhẹ nhõm một hơi từ tận đáy lòng… Không có là tốt rồi, nàng có chút tình cảm không giống bình thường với hắn, trộn lẫn sự tôn kính đối với sư phụ, sự khát khao đối với năng lực.
Nàng rất thích loại cảm giác này, cũng rất tôn trọng Thịnh Trường Dực. Có lẽ một người như hắn, xem mình cũng là một nha đầu thân thế thê thảm cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/2492094/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.