Chương trước
Chương sau
Chờ mong hai con người máu lạnh kia có lòng thương hại, Lưu Duy Minh quả thật quá ngây thơ rồi.

Khuôn mặt của Nam Cung Lưu Vân mỹ lệ yêu tà, lóe lên ánh sáng xinh đẹp, giống như mặt biển xanh phản xạ mây trắng, cao thâm khó đoán, không ai có thể đoán được trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng thật ra thân là đồng loại của hắn, Tô Lạc hiểu ý của hắn, đôi mắt đẹp linh động của nàng chuyển động, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.

“Báo giá đi, xem tính mạng của mình đáng giá bao nhiêu bạc.” Ánh mắt Tô Lạc nhàn nhạt.

Khuôn mặt yêu nghiệt bức người tuấn mỹ vô song của Nam Cung Lưu Vân nở nụ cười như không cười.

Quả nhiên, người hiểu hắn nhất vẫn là Lạc nha đầu của hắn.

“A…” Lưu Duy Minh hoàn toàn không ngờ tới, Tấn Vương điện hạ sở dĩ không ra tay là đang đợi chính bọn họ báo giá, cái này cũng quá…

“Muốn giữ mạng thì báo giá đi, nói cách khác, không biết ai sẽ là người tiếp theo bị nuốt vào bụng của con rắn kia.” Tô Lạc híp mắt lại, đáy mắt là âm hiểm xảo trá nói không nên lời.

Đồng thời nàng đang chửi thầm trong lòng.

Nam Cung Lưu Vân cũng thật là, hắn rõ ràng nhìn trúng cái ngọc giác trên đầu con rắn hoang dã kia, mặc kệ như thế nào hắn cũng phải giết chết nó, nhưng hắn lại một hai muốn những người này tiêu tiền mua mệnh.

Huống chi, con rắn hoang này vẫn là dựa vào đám người Lưu Duy Minh hấp dẫn lại đây. Nam Cung Lưu Vân thật đúng là tận dụng hết thảy mọi thứ, tính kế tất cả.

Quả nhiên, hắn nói hắn không kinh doanh lỗ vốn, điều này quả thật chính xác.

“Ta trên danh nghĩa có năm gian cửa hàng, ta có thể cống hiến toàn bộ.”

“Ta dùng hai hoa viên để đổi!”

“Ta, ta có một ngàn lượng!” Liễu Nhược Hoa thấy con rắn vây quanh nàng đảo quanh, nơm nớp lo sợ mà lớn tiếng thét chói tai.

“Thì ra mạng của ngươi chỉ có giá trị một ngàn lượng, vẫn còn rẻ mạt lắm.” Tô Lạc khoanh tay trước ngực, cười như không cười, lời nói ra lại một câu hai ý nghĩa.

“Một, một vạn lượng! A! Chân của ta!” Liễu Nhược Hoa bị dọa khóc lớn lên.

Nam Cung Lưu Vân không biết là vừa lòng với một vạn lượng này, hay là cảm thấy giữ Liễu Nhược Hoa lại còn có việc cần dùng, tóm lại, khi rắn hoang dã sắp cắn mất đùi của Liễu Nhược Hoa thì…

Hắn ra tay.

Chỉ thấy quanh thân Nam Cung Lưu Vân sáng lên một luồng ánh sáng vàng, sau đó nhanh chóng lan tràn đến lòng bàn tay, cuối cùng dọc theo ngón tay bay vụt ra ngoài.

Ánh vàng tựa kiếm.

Một thanh âm vang lên, ánh vàng hung hăng đâm vào trái tim của con rắn.

Đâm xuyên qua trái tim để lại một lỗ hổng thật lớn.

Lúc trước đám người Lưu Duy Minh tự cho rằng chính mình đã lợi hại lắm rồi, các loại hỏa cầu, mũi tên nước, lưỡi dao, gió thuật đánh ra, lại không phá được phòng ngự của rắn hoang dã, cũng không tạo nên bất kì thương tổn nào cho nó.

Nhưng mà Nam Cung Lưu Vân lại chỉ tùy ý chém ra một kiếm màu vàng, lại như dao chém vào đậu hủ, đâm thẳng vào trái tim của rắn hoang dã.

Con rắn đau đớn tru lên một tiếng, sau đó thân hình khổng lồ của nó ngã mạnh trên mặt đất, phát ra tiếng vang vô cùng lớn, khiến bụi đất văng tung tóe.

Khi ngã xuống đất, nó còn chết không nhắm mắt mà trợn tròn mắt lên.

Đầu rắn nhìn qua dữ tợn lại đáng sợ

Một, một chiêu?

Chỉ dùng có một chiêu?

Lại còn chỉ là nhẹ nhàng mà vẫy ống tay áo?

Lưu Duy Minh, Liễu Nhược Hoa mở to hai mắt, gắt gao trừng Nam Cung Lưu Vân, khóe miệng há thành hình chữ O, một câu cũng nói không nên lời.

Bọn họ đều biết Nam Cung Lưu Vân rất mạnh, nhưng lại không nghĩ rằng hắn có thể mạnh đến mức độ này.

Bọn họ sáu người hợp lực không thể gây thương tổn cho con rắn này, nhưng Nam Cung Lưu Vân chỉ cần vẫy tay đã giết chết nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.