Vết thương trên ngực hắn hiện ra rất rõ, lọt vào ngay vào tầm mắt nàng, khiến nàng không cầm được nước mắt.
Hắn nắm chặt tay phải của nàng, dùng lực xiết chặt hơn, lực ở tay hắn mạnh tới nỗi như muốn bẻ gãy cả cánh tay nàng.
Đau, thật sự là rất đau.
Tô Lạc cắn chặt môi, cảm giác mạch máu trong nàng như đang bị hắn bóp chặt, nàng cúi đầu, nhìn xuống chỗ cánh tay, không thấy máu lưu thông, da ở vùng đó bắt đầu trở nên trắng bệch, tay Nam Cung Lưu Vân siết chặt đến mức như đâm sâu vào da thịt nàng.
Lực quá mạnh.
Tô Lạc đau tới tê liệt.
Nhưng, nàng cũng chỉ cắn chặt môi không hé một lời, càng không muốn nhắc để hắn buông tay.
Tô Lạc hiểu bây giờ hắn đang rất đau.
Trong cơn mê mà những cơn đau vẫn không tha cho hắn.
Cơn đau đang dày vò hắn còn gấp hàng nghìn hàng vạn lần so với nàng, hơn nữa người tạo ra thảm kịch này không ai khác mà chính là nàng, vậy nên nàng sao dám kêu đau trước mặt hắn chứ?
Nếu như làm như này có thể giảm bớt tội lỗi do nàng đã gây ra, thì nàng cũng hy vọng có thể chịu nhiều hơn thế.
Cho nên dù cánh tay trắng ngần kia của nàng có tan xương, thì nàng cũng chỉ nuốt nỗi đau vào trong, nàng để mặc ngồi im, còn cánh tay kia vẫn nhẹ nhàng, từ tốn lau mồ hôi lạnh trên gương mặt trắng bệch của hắn.
Mồ hôi lạnh không ngừng vã ra cho dù nàng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164997/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.