Nói xong, Lãnh quản gia phẩy tay áo một cái rồi định trở vào.
Đột nhiên, ở chếch một góc xuất hiện một bóng người, đó là một tiểu nha đâu chỉ khoảng năm sáu tuổi có hai bím tóc buộc hai bên chạy lại ôm lấy chân Lãnh quản gia kêu khóc: “Lãnh quản gia, cầu xin ngài, xin ngài cho ta ít thuốc đi, mẹ ta sắp chết rồi… hu hu… cầu xin ngài...”
Lời nói của tiểu cô nương đó như gợi nên sự đồng cảm trong tất cả mọi người, ngay sau đó những tiếng than khóc cứ thế vang lên.
Tiếng than khóc cứ nối tiếp nhau, người này lại càng thảm thương hơn người kia.
Thế nhưng, nét mặt của Lãnh quản gia vẫn lạnh lùng như cũ, một tay kéo tiểu cô nương kia ra, quăng cô xuống như quăng một chiếc giẻ rách, rồi dùng tay phủi phủi quần áo như thể nó đã bị bẩn, giọng lạnh lùng quát lên: “Muốn có thuốc? Trừ phi có thể mang tới món báu vật nào khiến chủ nhân chúng ta nhìn trúng, muốn có thuốc từ nhà chúng ta ư? Nằm mơ đi!”
Nói xong, ông ta lạnh lùng ngạo mạn phất tay đi vào.
Tô Lạc nhíu mày. Đúng là chủ nào tớ nấy, lời nói hành động của Lãnh quản gia này vênh váo hống hách như vậy thì Lãnh dược sư chắc hẳn còn khó đối phó hơn.
Nhưng, cho dù ngươi có là luyện dược sư cao cấp thì làm sao chứ, lẽ nào còn có thể vượt qua cả Tử Hỏa lão nhân trong truyền thuyết sao? Chính lão nhân đó đã dích thân luyện ra “Đơn thuốc vô danh” nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164993/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.