“Dừng tay!” Đáy lòng Tô Lạc có chút không biết phải làm sao.
Đáng chết! Sao nàng lại quên mất? Người nam nhân này đối xử với người khác ác, đối xử với chính mình càng ác!
Lúc trước hắn có thể bức nàng lấy dao đâm hắn đã đủ để chứng minh điều đó, đáng giận là nàng lại quên mất, ngốc đến mức lấy dao uy hiếp hắn, thật là đáng chết!
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân vẫn như cũ tươi cười không chút để ý, hắn cúi đầu, cách Tô Lạc càng ngày càng gần… Nhìn ánh mắt ảo não của nàng, hắn hiểu ý mỉm cười, tiện đà một lần nữa giữ chặt môi nàng!
Nam nhân đáng chết này!
Lúc này Tô Lạc quả thật là đã tự tạo nên cái nhà giam để tự giam mình vào.
Nàng thật có thể tàn nhẫn đâm xuống sao? Hiển nhiên là không có khả năng.
Thật vất vả cứu sống hắn, sao lại nỡ làm hắn bị thương chứ?
Cho nên con dao trong tay nàng lặng yên rơi xuống đất.
Nam Cung Lưu Vân buông nàng ra, cười thực gian tà quyến rũ.
Liếc mắt nhìn đến con dao rớt chìm xuống nước kia, tâm trạng của Nam Cung Lưu Vân hiển nhiên rất tốt, cả người có vẻ sáng lạng hẳn lên, dường như đã đạt được sự thỏa mãn thật lớn, dường như cả không khí xung quanh cũng trở nên sáng lấp lánh.
Hắn phát hiện hắn tìm được điểm yếu của Tô Lạc. Lạc nha đầu của hắn thật sự rất đáng yêu, vô cùng đáng yêu.
Nhưng vào ngay lúc này...
Bỗng nhiên, đáy mắt Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164944/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.