Từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn dùng ánh mắt xem diễn hài hước nhìn những người xung quanh mình.
Lúc này, sắc mặt của những người chung quanh cũng đều không tốt, bọn họ cũng bừng tỉnh đại ngộ theo.
Xác thật, nhìn bộ quần áo cũ kỹ kia trên người Tô Lạc, nhìn gương mặt không chút phấn son nào, ngay cả một phụ kiện trên đầu cũng không có lấy một cái, nhìn qua đã biết là bần cùng nghèo kiết hủ lậu, lấy đâu ra vàng để tuyên bố nhiệm vụ chứ?
Đây quả thực là chuyện không thể nào, chẳng phải sao?
Ngay cả Thái Tử điện hạ cũng có chút nhíu mày.
Hắn tuy rằng lần trước đã biết nha đầu thúi này nhanh mồm dẻo miệng, nhưng lại không ngờ nàng có thể trấn định lanh lợi đến trình độ này.
Lúc này, mỗi người đứng trong sân đều mạnh hơn nàng, lôi người nào ra đều có thể dễ dàng dùng một chưởng đánh chết nàng.
Trong bầu không khí đó, trong tình huống mà hầu hết tất cả mọi người đều đang căm ghét nàng, nàng vẫn còn có thể đĩnh đạc nói, thận trọng từng bước, từng bước giải mã, trấn định tự nhiên rửa sạch oan khuất cho chính mình.
Tô Lạc này thật là phế vật bao cỏ trong truyền thuyết sao?
Nếu nàng là phế vật bao cỏ, vậy đám người bọn họ bị bức đến lùi về sau liên tục không thể chống đỡ thì gọi là gì, lại được xem là gì?
Thái Tử điện hạ nhướng mày kiếm, trong con ngươi đen hiện lên trầm tư… Nói thật, Tô Lạc này thật đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164871/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.