Chương trước
Chương sau
Tô Tử An cho rằng việc mà Bắc Thần Ảnh ám chỉ chính là Thái tử và Tô Khê, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên chút ý cười: “Nhận được sủng ái của Thái Tử điện hạ, xác thật là phúc khí của nữ nhi.”

Ai ngờ, Bắc Thần Ảnh lại vẫn sảng khoái nhanh nhẹn như vậy, hắn nhíu mày, không vui nói: “Chuyện này liên quan gì đến Thái tử?”

“Hả?” Tô Tử An ngây ngẩn cả người.

Hắn vừa nói mình sau này sẽ thăng chức rất nhanh, chẳng lẽ không phải ám chỉ chuyện của Thái tử và Tô Khê sự, vậy… vậy là cái gì?

Bắc Thần Ảnh trấn an mà vỗ bả vai Tô Tử An: “Quân chủ số một đế đô, ngươi quên là ai hả?”

“Tấn, Tấn Vương điện hạ?” Tô Tử An theo bản năng buột miệng thốt ra, lắp bắp nói.

Nhưng sau khi nói xong câu đó, hắn lập tức ý thức được không thích hợp, bởi vì trên đại đường, Thái Tử điện hạ đang cao cao ngồi đó…

Thái Tử điện hạ vẫn luôn âm thầm cạnh tranh với Tấn Vương điện hạ, tuy rằng người ngoài đều biết hắn so kiểu gì cũng kém Tấn Vương điện hạ, lại không ai dám làm nói rõ trước mặt hắn.

Trong lúc nhất thời, Tô Tử An nhìn thấy khuôn mặt trong nháy mắt tràn đầy khói mù của Thái Tử, hối hận đến mức đau quặn ruột.

Tô phu nhân thấy không khí không đúng, vội ra tới giải vây, tươi cười dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Bắc Thần đại nhân nói giỡn, Tấn Vương điện hạ và Tô phủ của chúng ta xưa nay không giao du, không biết ngài đang chúc mừng cái gì vậy?”

Tấn Vương điện hạ cao cao tại thượng, đó là trích tiên trên Cửu Trùng Thiên, sao có thể khinh nhờn.

Tô phủ luôn luôn thức thời, biết Tấn Vương điện hạ khó có thể đi theo, cho nên trong tranh đấu thế tục này, bọn họ chỉ có thể đi theo bước chân của Thái Tử điện hạ mà thôi.

Một câu của Tô phu nhân đã phủi sạch quan hệ giữa Tấn Vương điện hạ và Tô phủ.

Cũng bởi vậy, sắc mặt đen như đáy nồi của Thái Tử điện hạ cũng dần dần trở lại bình thường, tuy rằng vẫn cứng đờ như cũ, lại không thô bạo như trước nữa.

Nhưng Bắc Thần Ảnh giống như có thù oán với Thái Tử điện hạ vậy.

Từ khi hắn tiến vào đến bây giờ, ngay cả chào một cái cũng không thèm chào Thái Tử điện hạ, hoàn toàn xem Thái tử của đế quốc như người vô hình. Xét gia thế thần bí lại khủng bố phía sau Bắc Thần Ảnh, Thái Tử điện hạ chỉ có thể nén giận nuốt xuống.

Bắc Thần Ảnh cười như không cười liếc nhìn Thái tử một cái, nghiêng đầu cười với Tô Tử An: “Tô Đại Tướng Quân, Tô phu nhân, tin tức của các ngươi thật chậm chạ, chẳng lẽ các ngươi không biết, Tấn Vương điện hạ với tiểu thư của quý phủ…”

Một ánh mắt đảo qua, lực chú ý cũng như tính tò mò của mọi người đều bị hắn câu lên, Bắc Thần Ảnh lại giống như đã nói lỡ miệng, ha ha cười gượng vài tiếng: “Ha ha, không thể nói, không thể nói… Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Hắn tuy rằng đúng lúc dừng câu chuyện lại, nhưng nửa câu ám chỉ phía trước đã vô cùng rõ ràng.

Tấn Vương điện hạ với tiểu thư của quý phủ … Hơn nữa Bắc Thần Ảnh luôn miệng trái một câu chúc mừng phải một câu chúc mừng, rốt cuộc có ý nghĩa gì, ngay cả đứa ngốc đều có thể nghe hiểu.

Chẳng lẽ đây là sự thật? Trái tim của Tô Tử An và Tô phu nhân nháy mắt nhảy lên trên cổ.

Nếu Tấn Vương điện hạ thật sự động lòng với con gái nhà bọn họ, đó là phúc khí lớn thế nào chứ? Có thể mượn sức Tấn Vương điện hạ, đối với Tô phủ mà nói quả thực là một bước lên trời!

Tức khắc!

Tô Tử An kích động.

Tô phu nhân cũng kích động.

Vì thế, hai người bọn họ theo bản năng đồng thời nhìn Tô Thanh.

Tô gia con vợ cả nhị tiểu thư, thân phận tôn quý, dung nhan tuyệt mỹ, càng khó được chính là thiên phú kinh người, tốc độ tu luyện cũng là hiếm hoi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay trong đám thế hệ trẻ ở đế quốc.

Huống chi, Tô Thanh còn là đồ đệ của Lam Hải đại sư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.