Nhưng tại sao bây giờ nó lại bắt đầu nói được?
Chẳng lẽ... chẳng lẽ có quan hệ với tiếng gầm cuối cùng kia khi nó ra lệnh cho Liệp Báo?
Nếu đúng như vậy thì thật đúng là nhờ họa được phúc. Tô Lạc cao hứng trong lòng, càng dùng sức xoa cái đầu nhỏ của nó.
Tiểu Thần Long có thể nói thật sự là tốt quá, rất tiện cho việc đổ thạch. Bằng không nàng với nó cứ ông nói gà bà nói vịt, nói chuyện quả thậtkhông tiện chút nào.
“Cô nương, xem ngươi xinh đẹp như vậy, vận may chắc chắn cũng rất tốt, nếu không, cắt thử một khối đi? Nói không chừng thật sự có tinh thạch màu đỏ đó. Khối nguyên thạch này không quý, cũng chỉ một đồng vàng mà thôi.” Người đàn ông trung niên thấy Tô Lạc dừng chân, càng ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.
Tô Lạc nhợt nhạt cười, nói: “Nếu vị này đại ca này xem trọng như vậy, sao không tự mình cắt ra xem? Nói không chừng bên trong thật đúng là tinh thạch màu đỏ, vậy là lời rồi.”
Tinh thạch màu đỏ tuy rằng là tinh thạch cấp thấp nhất, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm, cho nên giá cả cũng không rẻ, ít nhất cũng phải một trăm đồng vàng.
Người đàn ông trung niên thở dài: “Tay của ta thật sự rất xui xẻo, rõ ràng người khác mua nguyên thạch của ta đều có thể cắt ra tinh thạch, ta tự mình bán nguyên thạch vài chục năm, một viên cũng không cắt ra được, ngươi nói ta có xui xẻo hay không?”
Xui, hơn nữa là xui vô cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164818/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.