Hắn tiêu một ngàn đồng vàng mua mười khối nguyên thạch từ tay Lão Trần, nhưng lại không có một chút thu hoạch nào, bây giờ thật đúng lúc gặp phải con bé thối coi tiền như rác này, không lừa bịp tống tiền nàng thì đi lừa bịp tống tiền ai?
Liễu Thừa Phong phe phẩy cây quạt, trên mặt là nụ cười tà ác vô cùng.
Tô Lạc hình như đang nhăn mày thật chặt, vừa nghẹn khuất vừa nôn nóng: “Một ngàn lượng? Không được! Nhiều nhất là một trăm lượng thôi!”
“Một ngàn đồng vàng, chắc giá!” Liễu Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nhướng mày.
“Sao ngươi có thể ra giá lung tung như vậy? Rõ ràng chín khối nguyên thạch lúc trước đều đã cắt ra rồi, cả cái mông không có, sao lại bắt ta thay ngươi trả tiền? Nghĩ ta là con ngốc à!” Tô Lạc không phục trừng hắn.
Liễu Thừa Phong phe phẩy cây quạt, không nhanh không chậm nói: “Bản công tử thừa nhận ngươi nói rất nhiều, nhưng bây giờ bản công tử muốn ngươi trả một ngàn đồng vàng, bằng không, con chó hoang kia của ngươi phải đưa cho ta, hừ hừ, ngươi chọn đi.”
Tô Lạc hình như thực rối rắm, do dự rồi lại do dự, cuối cùng yếu ớt hỏi: “Có thể bớt chút hay không?”
“Không được!” Khí thế Tô Lạc càng yếu, khí thế Liễu Thừa Phong càng mạnh, hắn hùng hổ doạ người trừng Tô Lạc: “Một ngàn đồng vàng, không mặc cả! Bây giờ ngươi nói nhanh, muốn bỏ đồng vàng hay muốn bỏ con chó hoang đó?”
Đến giờ này khắc này, Liễu Thừa Phong thật sự tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164785/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.