Nói nàng xuất thân cao quý, nhưng nàng rõ ràng thoạt nhìn chính là phế vật, hơn nữa sắc mặt còn vàng như nến, khuôn mặt bình thường, không thể tìm thấy khí thế của thế gia trên người nàng.
Nói nàng xuất thân không tốt, thì ở thương trường nguyên liệu, ngay cả đội trưởng đều xuất hiện giúp nàng, hơn nữa lão nhân này cũng nhìn nàng với con mắt khác.
Cho nên, Liễu Thừa Phong rối rắm.
“Vậy viết một bản làm chứng đi.” Tô Lạc cười tủm tỉm nói.
“Bản làm chứng?” Lão Trần liếc Liễu Thừa Phong một cái, đôi mắt vẩn đục nguy hiểm nheo lại, mang theo khí thế như bảo kiếm ra khỏi vỏ.
“Không, không, không cần, không cần, làm chứng gì chứ, có ngài đảm bảo, ai dám đổi ý chứ, không muốn lăn lộn trong thương trường nữa sao?” Liễu Thừa Phong liên tục xua tay, miễn cưỡng cười.
Lão Trần lúc này mới đặt tầm mắt lên người Tô Lạc, gật đầu, lạnh lùng nói: “Yên tâm, dù ngươi có cắt được một viên tinh thạch màu xanh biếc cũng không ai dám cướp.”
Trong mắt Tô Lạc hiện lên ý cười: “Trần bá bá nói như thế, ta đương nhiên là tin tưởng.”
Lời còn chưa dứt, Tô Lạc làm bộ lấy ra một cái túi trong tay áo, tùy tiện ném cho Liễu Thừa Phong: “Một ngàn đồng vàng, không nhiều không ít, bây giờ hai bên thoả thuận xong chưa?”
Liễu Thừa Phong cho rằng Tô Lạc bị mình ép mới cúi đầu nhận thua, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Bởi vì đống tiền hắn bỏ ra ngày hôm nay đã kiếm về được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164783/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.