Nam Cung Lưu Vân hơi nhướng mày, lạnh nhạt hừ một tiếng: “Cấp bảy?”
“Đúng, ông nội ta bây giờ là cường giả cấp bảy!” Liễu Thừa Phong ngạo mạn ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự hào, giống như cường giả cấp bảy kia không phải là ông nội hắn, mà là hắn.
Ai biết Nam Cung Lưu Vân chỉ nói một câu đã khiến Liễu Thừa Phong tức muốn hộc máu.
Chỉ thấy Nam Cung Lưu Vân không nhanh không chậm thả ly trà xuống, khóe miệng kéo lên nụ cười khinh thường, thuận miệng hỏi một câu: “Liễu lão thái gia đã hơn một trăm tuổi sao?”
Ngụ ý muốn nói, một trăm tuổi mới đến cấp bảy, ngươi cũng dám cầm ra khoe khoang trước mặt bổn vương, thật mất thể diện.
Nam Cung Lưu Vân biểu hiện lạnh nhạt, trong mắt hắn chỉ có sự xem thường.
Liễu Phách Thiên nghe vậy, nhất thời bị nghẹn trong cổ.
Đôi mắt hắn trợn to như chuông đồng, hung ác nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong lòng thầm mắng: Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, hắn xem thường cấp bảy, chẳng lẽ hắn sớm đã đạt tới cấp bảy sao?
Nhưng sống lâu trong địa vị cao, định lực của Liễu Phách Thiên cũng không tệ, hắn tận lực nhịn xuống tức giận đang dâng lên trong lòng, sau đó cười lạnh: “Ánh mắt của Tấn Vương điện hạ thật quá cao quý, ngay cả cường giả cấp bảy cũng không để vào mắt. Ha ha, chỉ sợ bệ hạ cũng không lọt được vào mắt ngày?
Câu nói này quả thực quá thâm sâu.
Nếu trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164670/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.