Liễu Phách Thiên khí thế mạnh mẽ mà đến, bị mấy câu nói của Tấn Vương điện hạ đánh đến tầng lớp thấp nhất của xã hội, điều này khiến hắn bực dọc, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trận này phải đánh trở lại, tôn nghiêm của cường giả cấp bảy không dễ bị giẫm đạp!
“Đừng phí nhiều lời như vậy, điện hạ hãy gọi tên trộm viên tinh thạch đó ra đi!” Trong mắt Liễu Phách Thiên hiện lên âm độc, đôi mắt bóng loáng trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Nhưng mà người trên vẫn bình tĩnh ung dung dựa người vào trên ghế tử đàn, chậm rãi liếc xéo hắn một cái: “Tên trộm tinh thạch xanh lá? Liễu phủ lúc nào có tinh thạch xanh lá? Sao bổn vương lại không biết?”
Liễu Phách Thiên bị tức nghẹn, sắc mặt khó coi vô cùng.
Tinh thạch xanh lá quý giá đến mức nào chứ, mặc dù thật sự có được, rất nhiều gia tộc cũng không nói ra, bởi vì một khi tin tức truyền ra bên ngoài, cũng đồng nghĩa với việc gia tộc mình đang mời trộm đến. Hơn nữa, đạo tặc hoành hành trên đại lục, ai cũng không thể trăm phần trăm nói phủ của mình là tường đồng vách sắt.
Có điều, đích thực mấy năm gần đây Liễu phủ không có viên tinh thạch xanh lá nào, mấy năm trước có, nhưng đã bị Liễu Phách Thiên dùng để thăng cấp, bây giờ tuy rằng hắn đã thăng cấp, nhưng hiện tại còn chưa vững chắc, cho nên cần viên tinh thạch xanh lá để tu luyện củng cố.
Khóe mắt Liễu Phách Thiên liếc xéo Liễu Thừa Phong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164668/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.