Đại Hư Không Thủ Ấn thức thứ nhất, đập.
Nàng cũng chỉ biết đập.
Nhưng biện pháp ngu tới đâu cũng có ưu thế của nó, nàng chính là muốn liều mạng với Liễu Thừa Phong.
Không phải đua linh lực sao? Không phải đua nuốt dược sao? Bổn cô nương đâu có sợ ngươi.
Cho nên, khi Liễu Thừa Phong hết thuốc, đây là sân khấu một người của Tô Lạc.
Một tiếng vang lớn vang lên.
Đại Hư Không Thủ Ấn nện xuống thật mạnh, Liễu Thừa Phong linh lực khô kiệt căn bản không thể ngăn cản. Hắn thét dài một tiếng, múa may nắm tay muốn đánh nát đại chưởng màu đen kia.
Nhưng lúc này hắn không có linh lực, lại có vẻ rất vô lực.
Mây đen áp đỉnh, đánh xuống thật mạnh, lập tức bao phủ Liễu Thừa Phong.
Mắt thấy bảo bối tôn tử nhà mình sắp thua, hai tròng mắt Liễu Phách Thiên hiện lên ánh sáng độc ác, hắn tụ bàn tay lại, một ngọn lửa nóng cháy trong giây lát bay về phía Tô Lạc.
Tiểu tử thúi này! Chỉ có giết chết hắn ngay tại đây, Liễu gia mới có thể tìm về mặt mũi, huy chương đồng mới có thể giữ được.
“Hỏa Diễm.” Nam Cung Lưu Vân hừ ra tiếng, trên mặt âm u Liễu Phách Thiên thế mà lại dùng Hỏa Diễm!
Hắn cũng dám nhúng tay chiến đấu, còn dám dùng tuyệt sát kỹ cấp bảy đối phó với Lạc nha đầu của hắn, quả thực là ăn gan hùm mật gấu, tìm chết!
“Vạn Hải Quy Tông!” Nam Cung Lưu Vân ra sau mà đến trước, thủy cầu cực to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164648/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.