Vì cái gì khi Tô Lạc thả câu, chúng nó tranh trước tranh sau, nhưng đến phiên mình thì lại ghét bỏ ném cần chạy mất chứ? Quả thực làm hắn buồn bực đến hộc máu, thương tâm đến Thái Bình Dương luôn.
“Tẩu tử!” Lam Tuyển khóc không ra nước mắt, ngóng nhìn Tô Lạc, đôi mắt đào hoa ngập nước, nước mắt lưng tròng xin giúp đỡ.
“Làm gì?” Tô Lạc tức giận đáp.
Sao Lam Tuyển có thể nói cho nàng biết Tử Kinh Ngư thật vất vả mới có thể dụ lại đã bị hắn làm bỏ chạy hết chứ? Hắn có thể nói hắn bị một đám Tử Kinh Ngư ghét bỏ sao? Cảm giác thật mất mặt, hắn quả thực muốn che mặt khóc.
Lam Tuyển nước mắt lưng tròng nhét cần câu vào trong tay Tô Lạc: “Tẩu tử! Ngươi câu! Ngươi câu!"
Trước mắt bao người, còn ném cần câu nữa thì mặt mũi này sẽ mất sạch.
Lúc này, ánh mắt hắn nhìn Tô Lạc không phải là dò xét, mà là lấp lánh, sùng bái và muốn quỳ xuống cúng bái.
Tô Lạc có vẻ rất hài lòng với sự chuyển biến thái độ của hắn, thuận tay tiếp nhận cần câu, cười như không cười nói: “Để cho ta câu vậy, từng phút từng giây này đều là tinh thạch nha, không thể lãng phí nổi nha.”
Tô Lạc vừa nói ra lời này, sắc mặt của Thái Tử điện hạ nháy mắt đen thui!
Tô Lạc ngụ ý chẳng phải là đang nói, nàng câu càng nhiều Tử Kinh Ngư, mình sẽ thua càng thảm sao?
Nếu là lúc trước, Thái tử đã sớm nâng cằm lên cao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164521/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.