Tô Lạc ngó qua, thấy hắn thiếu kiên nhẫn như thế, chế nhạo một câu: “Lần này Thái Tử điện hạ phải cho ra ba viên tinh thạch màu xanh lá rồi, phải làm cho Thái Tử điện hạ tốn kém, thật là xin lỗi.”
Thái tử nghẹn một búng máu trong cổ họng.
Phun... phun không được.
Nuốt... nuốt không được.
Nghẹn tới mức sắc mặt của hắn xanh mét, hai mắt đỏ đậm, đôi tay run rẩy.
Bắc Thần Ảnh từ trước đến nay luôn vô cùng ăn ý với Tô Lạc, cộng sự khăng khít, thấy vậy lại cười hì hì đâm tiếp một đao: “Tẩu tử, ngươi không cần lo lắng cho Thái tử đâu, Hoành Viễn bảo điện kia của hắn có rất nhiều bảo bối, không sợ thua không đền nổi nha, cùng lắm thì chúng ta dọn hết cái bảo điện kia đi là được.”
Hoành Viễn bảo điện chính là nơi cất giữ bảo vật hơn mười năm của Thái Tử điện hạ, bên trong có vô số bảo vật, quả thực khiến người ta phải chú ý.
Hai mắt Thái tử đỏ đậm trừng Bắc Thần Ảnh, hận không thể nhào lên bóp cổ hắn. Không nói lời nào cũng không ai nghĩ ngươi là người câm!
Tô Lạc khẳng định gật đầu: “Nha, vậy ta an tâm rồi, nếu không, sợ Thái tử thua không đền nổi, ta cũng không dám buông tay câu.”
“Tẩu tử ngài quả thực quá thiện lương, quá vĩ đại, quá nhân từ!” Bắc Thần Ảnh hô to gọi nhỏ, khoa trương quơ chân múa tay, cuối cùng lại thực tốt bụng khuyên giải an ủi: “Nhưng ngươi nên thả sức câu, nếu không Thái Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164520/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.