Lam Tuyển cười cười, gật đầu: “Ha ha, vừa rồi chân mày tẩu tử tổng cộng nhíu lại bảy lần, cười lạnh năm lần, siết chặt nắm tay ba lần… Nhị ca, có phải nên cho chút lợi ích không?”
Nam Cung Lưu Vân từ trong lòng ngực lấy ra một khối tinh thạch, ném về hướng Lam Tuyển, khóe miệng ẩn ẩn một nụ cười nhạt, môi đỏ như huyết sắc: “Làm không tồi.”
Lam Tuyển cười hì hì tiếp nhận khối tinh thạch màu xanh lá kia, đắc ý giơ lên khoe với Bắc Thần Ảnh. Bắc Thần Ảnh nhào đến, hai tên nhóc ấu trĩ tức khắc đánh đấm hóa thành một đống hỗn độn.
Tô Lạc nghe bọn họ nói chuyện, không khỏi có chút tức giận.
Hay thật, hóa ra mấy người này thế nhưng đều biết rõ sự thật, cũng chỉ có mình nàng không hay!
Hại nội tâm nàng rối rắm nửa ngày!
Tô Lạc thở phì phì trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, liếc mắt một cái. Ai ngờ thằng nhãi ấy còn rất vô tội giơ hai tay lên: “Cái này không thể trách bổn vương. Bổn vương trước kia không phải đã nói vô số lần với ngươi, vị trí Tấn Vương phi chỉ có mình ngươi được phép ngồi, ai kêu ngươi trước giờ đều không tin?”
Tô Lạc không khỏi trừng mắt: “Làm như ta rất ham muốn cái vị trí Tấn Vương phi kia vậy, ngươi thích cho ai thì cho.”
Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển lập tức cười lớn, giương nắm tay cổ vũ Nam Cung Lưu Vân: “Nhị ca, cách mạng chưa thành công, xem ra ngươi còn cần nỗ lực nhiều.”
Nam Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164491/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.