Thời điểm nàng đủ thực lực để tiêu diệt Lý gia, hẳn là còn rất xa xôi, nhưng ngay lúc này đây, ít nhất là nàng đã hứa hẹn với hắn.
“Cười cái gì?” Tô Lạc thấy hắn cười đến có chút ngốc, hồ nghi hỏi.
“Cười nha đầu nhà ngươi đua đòi, hiện tại có thể thoát khỏi đây được hay không còn chưa biết được.” Nam Cung Lưu Vân tâm tình vui vẻ búng nhẹ trán Tô Lạc.
“Đau.” Tô Lạc che cái trán lại, liếc Nam Cung Lưu Vân một cái, ngay sau đó lại cười theo, lúm đồng tiền như hoa nở rộ.
Kiếp trước khi cùng Vân Khởi ở bên nhau, hắn vẫn luôn ôn hòa, chưa bao giờ trêu đùa nàng, bọn họ ở bên nhau bình đạm như nước hồ không hề dao động.
Nàng cho rằng đây vốn là phương thức ở chung của những người yêu nhau, nhưng hiện tại sự xuất hiện của Nam Cung Lưu Vân làm cho mọi suy nghĩ của nàng đảo loạn.
Cảm giác được người khác che chở, yêu thương thì ra chính là như vầy… Dù xa lạ kỳ quái nhưng vẫn làm lòng người nở hoa.
“Suy nghĩ cái gì vậy? Bộ dáng sao lại suy tư như vậy?” Nam Cung Lưu Vân ngồi kế bên nàng, bàn tay hắn vẫn luôn đặt ở linh đài huyệt quanh thân nàng, tùy thời hộ tống cho nàng.
Tô Lạc cười cười, “Đương nhiên là đang cười ngươi.”
“Cười Bổn vương?”
Tô Lạc nghiêm túc gật gật đầu: “Ngươi đầu thai được tốt số đến mức này quả thật không dễ dàng gì. Ngươi xem, địa vị, thiên phú, võ công, dung mạo… Ông trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164321/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.