“Ngươi còn để dành nữa.” Tô Lạc trừng nó.
Tiểu Thần Long co rúm lại một chút, lại yên lặng mà chậm rãi, không chịu buông, do dự hồi lâu mới rốt cuộc tiến tới đưa cho Tô Lạc một viên tinh thạch màu xanh dương hoàn chỉnh.
Tô Lạc thở dài: “Được rồi, cứ nhiêu đây trước, chờ không đủ lại tìm ngươi lấy tiếp.”
Bộ dáng nhỏ nhắn lưu luyến, nhìn thật sự là quá đáng thương, càng làm cho nàng trông như nữ thổ phỉ, thật xấu xa làm sao.
Tô Lạc nhớ rõ ràng lúc bỏ Tử Kinh Ngư trong không gian, mấy ngày nay nàng cùng Nam Cung Lưu Vân có ăn chút ít, nhưng chắc chắn là vẫn phải còn dư lại rất nhiều.
Tô Lạc kiểm kê một lần, lại tính luôn cả một nửa viên tinh thạch màu xanh dương, đếm tới đếm lui còn thiếu một ít, vì thế lại chỉ ngay mặt tên thần giữ của nhỏ kia.
Thần giữ của Tiểu Thần Long ủy ủy khuất khuất mà từ túi áo lại lấy ra mấy viên đưa cho Tô Lạc, sau đó hừ hừ hai tiếng quay mặt qua chỗ khác, dẩu cái miệng nhỏ, cong cái đuôi, thực hiển nhiên giận dỗi Tô Lạc.
Tiểu gia hỏa này cũng có lúc giận dỗi, thật là khó đoán.
Tô Lạc chỉ có thể cười dỗ dành nó, một bên xoa chỗ cằm lông mềm mại của nó, một bên hứa hẹn: “Ngoan lắm, trong một tháng này, bất luận thủy tinh Tử Ngư phun ra tinh thạch gì, tất cả đều thuộc về ngươi, như vậy được rồi chứ?”
Tiểu Thần Long lúc này mới cao hứng, hưng phấn lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164306/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.