Thế nhưng, để khiến cho Tô Thanh bị kích động mà thẹn quá hóa giận, Tô Lạc sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chỉ thấy nàng thờ ơ hỏi: “Lẽ nào là vì Nam Cung Lưu Vân? Nhưng hắn căn bản chưa từng để ý ngươi, đến ngươi là ai hắn cũng không nhận ra, ngươi có tư cách gì mà nổi máu ghen chứ?”
Lời nói của Tô Lạc chậm rãi, chậm rãi. Nhưng đối với Tô Thanh mà nói, mỗi một chữ đều nặng hơn ngàn cân, tràn đầy tính sát thương.
“Tô Lạc, ngươi câm miệng cho ta!” Bị nói trúng chuyện thảm hại nhất của mình, hai mắt của Tô Thanh liền đỏ ngầu, mắt phiếm ánh đỏ, sắc mặt đỏ lên.
“Chẳng lẽ không đúng ư? Rõ ràng là do ngươi tự đa tình, đơn phương cho rằng Tấn Vương điện hạ có ý với ngươi. Cuối cùng lại phát hiện ra mình đã nghĩ sai, bị đùa cợt chế giễu, sau đó lại đem sự tức giận trút hết lên người ta, ngươi có dám đứng trước mặt tất cả mọi người phủ nhận không?” Đôi mắt sâu thẳm của Tô Lạc hơi nhếch lên, như cười như không nhìn Tô Thanh.
Lời nói của nàng, ánh mắt của nàng, đều kèm theo sự mỉa mai vô tận.
Người lạnh ngão thanh cao như Tô Thanh, lại bị mấy câu của Tô Lạc chọc tức làm cho muốn phát điên.
Thế nhưng, Tô Lạc vẫn chưa vừa ý, nàng chậm rãi nói: “Tô Thanh, ngươi ép ta kí kết khế ước sinh tử, khi đó ngươi cấp bốn, ta mới cấp ba, vậy mà ngươi cũng làm được.”
Huyên náo.
Mọi người ở dưới đài như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164280/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.