Mắt Tô Lạc hơi híp lại, trong lòng hơi lay động, nhưng trên mặt không hề biến sắc.
Ngày hôm đó, khi Thái Tử giễu cợt nàng đã lỡ miệng, nói rằng sư môn của Tô Thanh để nàng giành được chiến thắng trong trận chiến này, đã đem các loại kỳ trân dị bảo ban cho nàng, để nàng thăng lên cấp năm.
Giờ xem ra, Thái tử điện hạ không hề nói dối.
Tô Thanh bất luận là về tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu đều nhiều hơn nàng, chỉ cần một chút sơ sẩy, nàng không chết cũng bị thương.
Sắc mặt Tô Lạc có chút cứng lại, lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Tô Thanh.
Tô Thanh lúc bắt đầu đã bị Tô Lạc chọc giận khiến cho thẹn quá hóa giận, suýt chút nữa thì nổ tung. Nhưng khi bước vào trận chiến sinh tử, cơn giận dữ của nàng lại biến mất không còn tung tích, thay vào đó là âm sát tàn nhẫn.
Trong lòng Tô Lạc âm thầm thương tiếc.
Vừa rồi nàng cố ý chọc giận Tô Thanh, chủ yếu là để khí huyết nàng dâng trào, tâm thần không yên, nhưng không ngờ Tô Thanh nhanh như vậy đã bình tĩnh trở lại.
Xem ra, Tô Thanh có được địa vị và danh vọng như hiện tại, không phải chỉ dựa vào sự tung hô của người đời, mà là một nhân tài thực sự.
“U Minh Trảm!” Một lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo lao tới cổ họng Tô Lạc.
Một nhát này nhìn thì có vẻ bình thường không có gì kì lạ, nhưng chỉ có Tô Lạc biết, trong đó ẩn chứa sự sắc bén nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164277/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.