Mọi người đều liếc mắt nhìn Tô Lạc một cái, trong lòng đều là ngũ vị trần tạp hỉ nộ ái ố.
Vị Tứ cô nương của Tô gia này đã từng đã tới phủ Thái Tử một lần, lần đó nàng ta nhìn như đồ nhà quê mới vào thành lần đầu, sợ hãi rụt rè, yếu đuối nhu nhược, ngay cả bọn hạ nhân cũng đều dám lên mặt chê cười nàng.
Nhưng mà hiện tại, phong thủy luân phiên thay đổi, tình thế bắt người ta phải mạnh hơn trước.
Tấn Vương điện hạ khí thế dữ tợn không ai bì nổi như vậy còn có thể ôn nhu như thế đối với nàng, quả thực làm người cảm thán thế sự vô thường.
Mạnh Lương đệ đang giãy giụa bò dậy, ngẩng đầu, mặt mũi bầm dập kia quả thực là thảm thương đến mức không nỡ nhìn.
“Này, vết thương này trên mặt ngươi, không lẽ là mới có từ hôm qua?” Tô Lạc nhướn đuôi lông mày thâm thúy, đôi mắt cười như không cười, đáy mắt lóe sáng như tinh quang.
Mạnh Lương đệ nắm chặt hai tay thành quyền, ngực càng giống bị một cục đá lớn lấp kín, nặng nề buồn bực, khiến nàng khó chịu cực kỳ.
Nàng thì có gì thua thiệt so với Tô Lạc cơ chứ, nhưng hiện giờ nàng dù có muốn cũng không thể rúc vào lòng Tấn Vương điện hạ được.
Mà nàng vốn cao cao tại thượng bễ nghễ miệt thị Tô Lạc, hiện giờ lại giống như tù nhân, chật vật vạn phần phải hạ đầu đứng trước mặt bọn họ.
Chênh lệch thật lớn như thế, khiến cho sắc mặt của Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164071/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.