Cho dù là có đi nữa, hẳn là cũng chỉ là con số lẻ nhỏ bé so với của Tấn Vương điện hạ mà thôi.
Ôm tâm tư như vậy, Mạnh Lương đệ vừa lấy lại tinh thần, nhìn vào tờ giấy ký xác nhận mượn đồ thứ hai kia, cũng là 1500 viên tinh thạch?
Thái Tử mà có thể thiếu nợ Tô Lạc nha đầu thúi kia 1500 viên tinh thạch xanh biếc?
Tức khắc, Mạnh Lương đệ mặt liền tái đi.
Mạnh Lương đệ ngơ ngẩn mà đứng tại chỗ, lại từ từ lui về phía sau ba bước, ngước mắt, đôi mắt mở thật lớn, khó có thể tin mà trừng mắt trước mắt hai vị này.
“Chuyện này… Sao có thể?” Nàng lẩm bẩm ra tiếng.
“Giấy trắng mực đen viết rất cẩn thận, nếu ngươi không tin, lập tức kêu Thái Tử ra mà xác nhận.” Tô Lạc lấy lại giấy nợ của mình, cười như không cười mà nói.
“Thái Tử… Thái Tử điện hạ hắn đang không có ở đây, như Từ quản gia nói, hắn đã đi ra ngoài rồi, cho nên… Nợ này hay là các ngươi ngày khác hẳn quay lại đòi.”
Tới ba ngàn viên tinh thạch màu xanh biếc, dù có là lén tham ô quốc khố cũng chưa chắc vét được đủ ngần ấy số lượng.
Cho nên Mạnh Lương đệ đơn giản là đã bất chấp tất cả.
Nam Cung Lưu Vân mắt phượng nguy hiểm nheo lại, thong thả ung dung hỏi: “Thật sự là không có ở đây?”
“Xác thật không có ở đây!” Mạnh Lương đệ hít sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố làm cho chính mình thêm phần can đảm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164069/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.