“Thật ra, ta đã biết từ lâu, ta không phải con gái của ngươi.”
“Vốn dĩ ta còn đang suy nghĩ, phải làm thế nào mới thoát khỏi Tô phủ. Nhưng ta không ngờ, ngươi lại không nói tiếng nào mà đuổi ta đi.”
“Nói thật lòng, ta rất thích hành động này của ngươi, bởi vì nếu ngươi không làm vậy thì ta sẽ thấy rất phiền muộn.”
Tô Lạc cứ nói thêm một câu, thì trên mặt Tô Tử An lại đen thêm một chút.
Chờ Tô Lạc nói xong, mặt Tô Tử An đã đen như màn đêm rồi.
Tô Lạc đứng lên, vuốt thẳng lại tà váy vốn không có nếp nhăn nào, sau đó xoay người rời đi.
Thật sự là phất ống tay áo, không mang theo chút vướng bận nào mà bước đi.
Các vị đại nhân ngày thường mặt luôn hất lên trời, và cả Cảnh Đế, đều nhìn theo bóng lưng Tô Lạc rời đi.
Chậc.
Có ai ngờ rằng, ngày trước, vị tiểu nữ kia bị gọi là đứa con vô dụng, là bao cỏ, vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, nàng lại trưởng thành đến mức này chứ?
Tất cả mọi người chỉ biết lắc đầu.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Tô Lạc thở ra một hơi thật dài.
Bận bận rộn rộn suốt một thời gian lâu như vậy, tinh thần luôn phải căng như dây đàn, cuối cùng thì chuyện này cũng kết thúc rồi.
Chẳng qua… Tô Lạc âm thầm đánh giá, vị Yên Hà tiên tử kia chắc cũng không đơn giản như vậy.
Sau này, hai người chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau.
“Suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163726/chuong-778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.