Ngọn núi thẳng đứng cao chọc trời, vách đá cheo leo hiểm trở, người bình thường chắc chắn không thể leo lên nổi.
Gửi ngựa ở dưới chân núi Vân Vụ Phong xong, Tô Lạc và Lãnh dược sư như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng phi thân lên vách núi.
Không hổ danh là ngọn núi cao nhất Tây Lăng quốc.
Từ trên vách núi có thể nhìn xa ít nhất cả vạn dặm.
Hơn nữa, vách núi lại thẳng đứng, rất khó leo, khiến Tô Lạc suýt rớt mấy lần.
Dựa vào thực lực cấp năm của Tô Lạc, mà leo lên Vân Vụ Phong còn khó khăn như vậy, thì tự nhiên sẽ biết được bình thường có rất ít người đến quấy rầy Dung Vân đại sư.
Xung quanh ngọn núi này, hoàn toàn không có bất cứ vị dược giả nào cả, lỡ bị thương thì chỉ có chết thôi.
Đến rạng sáng ngày thứ hai, lúc mặt trời từ từ nhô lên trên mặt biển Đông Phương, nắng sớm dần dần soi sáng bầu trời, thì Tô Lạc mới chật vật bò tới đỉnh núi.
Quá lạnh. Mới vừa hít vào một hơi, Tô Lạc lập tức cảm thấy buồng phổi như bị đóng băng vậy.
Ở độ cao này, mây mù che lấp xung quanh, cho nên trên đỉnh núi quanh năm đều bị tuyết phủ, khí hậu giá rét.
Liếc mắt một vòng, đập vào mắt chỉ là một màu trắng xóa.
Bầu trời màu trắng, mặt đất màu trắng, ngay cả cây cối cũng bị một lớp tuyết thật dày che mất màu xanh của lá.
“Đi thôi, chỗ sư phụ ở ngày phía trước đó.” Lãnh dược sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163725/chuong-779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.